Đôi mắt cô ta hiện lên sự kiên định và tin tưởng dành cho Diệp Thiên.
Cố Giai Lệ cũng đã sớm chạy từ sân khấu xuống đứng bên phía còn lại của Diệp Thiên và khẽ nắm lấy tay áo cậu.
“Anh Diệp Thiên!”
Lâm Hiểu Nguyễn nhìn hai cô gái đứng hai bên Diệp Thiên thì bỗng cảm thấy chạnh lòng. Dường như lúc này cô cũng đã đưa ra một quyết định quan trọng đó là cùng đứng về phía ba người bọn họ.
Diệp Thiên nhìn ba cô gái và bỗng mỉm cười.
“Biểu cảm của mọi người là gì vậy, sao giống sinh li tử biệt thế?”
Cậu nhìn một lượt rồi quay qua nhìn chăm chăm Desura ở trên trời.
“Hôm nay ở học viện Kim Lăng này, sẽ không có ai phải chết hết. Mọi người đứng im đó, đừng làm loạn là được!”
Nói xong cậu quay qua nhìn Lưu Kiến Bang.
“Tướng Lưu, giữ trật tự, kêu mọi người đứng nguyên tại chỗ, đây là rắc rối tôi gây ra, sẽ do tôi giải quyết!”
Nói xong, cậu không đợi đám đông kịp phản ứng bèn hóa thành một luồng sáng xanh và lao thẳng lên trời!”
Thêm một luồng ánh sáng kiếm được tạo ra sau lưng cậu và phóng lên bổ xuống! Cuộc chiến giữa người phàm và người của Huyết Tộc đã nổ ra như thế ở học viện Kim Lăng.
"Rầm!”
Diệp Thiên với ánh sáng xanh lam bao quanh cơ thể chỉ bước tới một bước mà cơ thể đã lao đi với vận tốc vượt cả âm thanh.
Phía sau cậu, ánh sáng của kiếm khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/350675/chuong-2398.html