Chương trước
Chương sau

“Trong giới trần tục, có người đủ khả năng đánh bại tứ đại huyết giả của tôi thì cậu là người đầu tiên đấy!”

Hắn nói tới đây thì đôi mắt bỗng sáng lên như ngọn lửa và nhìn Diệp Thiên chăm chăm.


“Kẻ mạnh thắng kẻ yếu, đây là địa cầu và là quy luật bất biến của toàn bộ vũ trụ, tôi không có gì để nói!”

“Chỉ đáng tiếc người mà cậu làm hại mang huyết mạch của tôi, còn ra tay rất là ‘được’ để tiêu diệt toàn bộ những huyết mạch tái sinh của Lenfa, có phải là khinh thường tôi quá không!”

“Người của huyết tộc tôi không phải nói muốn giết là giết đâu!”

“Cậu nói xem, giờ tôi phải xử lý cậu như thế nào đây?”

Cùng với câu nói đó vang lên, đôi mắt Desura ánh lên sát ý. Cả không gian này bỗng bị choán ngợp bởi mùi máu tanh xộc thẳng lên mũi. Tất cả những người có mặt giống như bị rơi xuống hầm băng, họ phải tái mặt.

Có những người đã dự định quay đầu bỏ chạy nhưng dù có cố gắng như thế nào thì đôi chân họ cũng không thể chiến thắng được cảm giác sợ hãi và cũng không thể nhấc lên nổi, chỉ đành trân trân đứng ngây tại chỗ và chấp nhận áp lực đáng sợ đó.

Cảm nhận được sát ý của Desura, Diệp Thiên cũng khẽ dao động đôi mắt. Một luồng khí thể mỏng dâng lên tận trời đánh tan sát ý của Desura. Áp lực xung quanh cậu lập tức được giảm bớt.

“Đã tới để báo thù thì giải quyết dứt khoát đi!”

“Tôi cũng rất muốn biết sức mạnh thật sự của Huyết tộc thì tới mức nào!”

Đôi mắt cậu phóng ra chiến ý. Ánh mặt họ hằm hằm như đang tạo ra những ngọn lửa vô hình.

“Thú vị đấy!”

Desura mỉm cười: “Trong hàng nghìn kiếp sống của tôi, ngoài vài người tu tiên ra thì cậu là người đầu tiên dám khiên chiến với tôi đấy!”

“Nếu đã như vậy thì cuộc chiến này thêm một chút cá cược cho thêm phần hào hứng, thế nào?”

Hắn giơ tay lên, một cơn sóng máu bao lấy cả bốn phía của không gian buổi hội nghị. Số máu này không biết từ đâu tới mà vô cùng nhớp nhúa, chảy cuồn cuộn tạo thành một bức tường cao cả chục thước nhốt toàn bộ đám đông vào bên trong. Ngay đến cả chục quân nhân và Lưu Kiến Bang có mặt cũng đều bị vây hãm.

“Đây là tướng máu tôi tạo ra từ sức mạnh của huyết tộc, trừ khi có nguồn sức mạnh đặc biệt có thể hóa giải ra hoặc là hạ gục tôi thì không có cách nào có thể khiến bức tường này biến mất đâu!"

Desura mỉm cười với vẻ tà ma: “Đây là màn cá cược giữa cậu và tôi. Nếu như cậu thua, thì không chỉ có cậu chết mà toàn bộ những người ở đây cũng sẽ chết!”

“Có điều, dù cậu có thắng thì bức tường này, cậu cũng không có cách nào hóa giải được và bọn họ cũng sẽ chết hết mà thôi!”

Nói tới đây, Desura cười điên cuồng và vọng khắp không gian khiến cho những người bị vây nhốt trong đó cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Đây chẳng phải là nói rằng kiểu gì họ cũng sẽ chôn mạng ở đây sao?

Đám đông đều nhìn về phía Diệp Thiên. Lúc này, hầu như tất cả mọi người đều cảm thấy oán hận Diệp Thiên. Bọn họ không hiểu Diệp Thiên đã đắc tội kiểu gì với một kẻ khủng khiếp như thế này, hơn nữa còn khiến bọn họ bị liên lụy nữa.

Tiếu Văn Nguyệt khẽ chau mày và đi về trước một bước. Cô ta nắm lấy tay Diệp Thiên.
“Diệp Thiên!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.