Có thể nhận được Huyết Hồng Chi Thuẫn thì nhất định phải nhận được sự đồng ý biểu quyết của tất cả mọi người. Không được có bất kỳ phiếu phản đối nào. Trong lịch sử, cũng chỉ có vài công thần của quốc gia mới được nhận thưởng.
Nhưng những người này ít nhất cũng phải ngoài năm mươi. Diệp Thiên mới chỉ có hai mươi, sao lại có được năng lực như vậy chứ?
Những điều khác thì không nói. Chỉ riêng nhà họ Hứa và nhà họ Lâm như bọn họ, có dùng cả đời cũng chưa chắc có thể sở hữu được Huyết Hồng Chi Thuẫn.
Nếu Diệp Thiên là người sở hữu Huyết Hồng Chi Thuẫn thì nhà họ Hứa, họ Lâm không thể nào sánh ngang được với cậu. Cho dù có là người đứng đầu Kim Lăng đứng trước mặt Diệp Thiên thì về địa vị cũng không thể bằng cậu được. Và hiển nhiên, thống lĩnh tối cao của quân khu như Lưu Kiến Bang cũng kém hơn cậu vài phần.
“Ông ơi, Huyết Hồng Chi Thuẫn là gì vậy?”
Hứa Bác Nhiên cảm thấy có gì đó không ổn bèn nhìn về phía Hứa Xương Bình và cẩn thận dò hỏi.
“Cháu ngậm miệng lại, đúng là đồ nghiệt súc!”
Hứa Xương Bình không hề trả lời mà chỉ hừ giọng lạnh lùng.
“Có mắt mà không biết đâu là rồng, dám đắc tội với tướng Diệp, còn không mau quỳ xuống xin lỗi?”
Ông ta vừa nói vừa chống mạnh gậy trước mặt Hứa Bác Nhiên.
Ông nội mình, trước mặt đám đông, lại bắt cậu ta phải quỳ xuống khiến cậu ta cảm thấy thật thê thảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/350671/chuong-2394.html