Chương trước
Chương sau


Lưu Kiến Bang nghe thấy vậy thì lập tức chau mày. Đương nhiên ông ta biết chuyện nhỏ mà Diệp Thiên nói tới là gì, chắc là người của địa giới Kim Lăng không biết Diệp Thiên là một con rồng thực sự nên mới gây sự với cậu.

Nghĩ tới đây, đôi mắt ông ta trở nên lạnh lùng. Ông ta quay qua nhìn Hứa Xương Bình và Lâm Triệu Đông.


“Ông Hứa, ông Lâm, mọi người có phải đã đắc tội với tướng Diệp không?”

Nhìn thấy biểu cảm của Lưu Kiến Bang, Hứa Xương Bình và Lâm Triệu Đông đều run rẩy.

Nếu trước đó Hoàng Nhâm Lương ra mặt chỉ khiến bọn họ kiêng dè thì lúc này khi Lưu Kiến Bang đích

thân có mặt và lên tiếng vì Diệp Thiên đã khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi rồi.

Lưu Kiến Bang là ai chứ, là thống soái tối cao của quân đội Kim Lăng, quản lý quân đội của năm tỉnh và một thành phố. Có thể nói là ông ta không còn phù hợp với từ ‘tướng’ nữa mà là từ ‘soái’, cả tỉnh Giang Nam có lẽ chỉ có mỗi người cao nhất tỉnh là có thể miễn cưỡng hơn ông ta. Mặc dù nhà họ Lâm, họ Hứa khá mạnh ở Lâm Tĩnh nhưng so với những nhân vật nắm giữ binh mã trong tay như thế này thì hoàn toàn là ở một đẳng cấp khác.

Lưu Kiến Bang vì Diệp Thiên mà luận tội nhà họ Lâm, nhà họ Hứa thì bọn họ chẳng khác gì trứng chọi đá. Cho dù có nói lên trung khu thì cũng chẳng có ai giúp được bọn họ.

“Điều này…”, Hứa Xương Bình không hổ danh là lão giang hồ từng trải. Ông ta khựng một lúc rồi mới nghiến răng nói: “Tướng Lưu, trước đó chúng tôi đúng là có chút hiểu lầm với cậu nhóc…à tướng Diệp. Nhưng là do không biết rốt cuộc cậu ấy là người như thế nào?”

“Người như thế nào à?”

Lưu Kiến Bang nghe thấy vậy thì bật cười lạnh lùng.

“Ông Hứa, ông cũng là quan lớn của Kim Lăng, từng quản lý Kim Lăng. Mặc dù hiện tại đã về hưu nhưng tôi nghĩ khả năng nhìn người của ông không bị lão hóa tới mức đó chứ!”

“Người đứng trước mặt ông đây chính là quản lý tối cao của Nam Long Nhận, tổng giáo quan của Nam Long Nhận, hơn nữa còn là vị tướng chủ lực của trung khu đấy!”

“Không chỉ có vậy, cậu ấy còn sở hữu huân chương bảo vệ Tổ Quốc. Trước đó không lâu, các tướng của trung khu đã đưa ra nghị quyết tặng cậu ấy Huyết Hồng Chi Thuẫn - huân chương vinh dự cao nhất của Hoa Hạ!”

“Các ông nói xem, cậu ấy là người như thế nào?”

Lưu Kiến Bang vừa dứt lời thì toàn bộ hiện trường rơi vào im lặng.

Ngay cả những thanh niên đứng bên rìa quan sát, do không cùng đẳng cấp nên không hề biết Huyết Hồng Chi Thuẫn là huân chương gì cũng khiếp sợ.

Hứa Xương Bình và Lâm Triệu Đông đều á khẩu.






Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.