Chương trước
Chương sau


Hoạt động hữu nghị ngày hôm nay có thể nói tập trung toàn giới thượng lưu của Kim Lăng, những người trẻ tài năng, giàu có. Thế nhưng Lâm Hiểu Nguyễn hoàn toàn chẳng cảm thấy dao động gì, cô chỉ khẽ thở dài.

“Cậu ấy xuất hiện trong cuộc đời mình còn khiến mình có thể để ý được tới người khác sao?”


Cô gái khẽ lầm bầm với vẻ chua chát.

Diệp Thiên và Tiếu Văn Nguyệt đứng ở vòng ngoài. Chỉ là mười phút sau đó đã có hơn 30 cô gái tìm tới Diệp Thiên và hỏi số điện thoại, thậm chí còn đòi add zalo khiến cho Tiếu Văn Nguyệt cười nắc nẻ.

“Ấy, không hổ danh là anh, chưa tới mười phút mà đã có biết bao nhiêu cô gái hỏi anh số điện thoại rồi kìa!”

Cô gái bụm miệng cười trộm và không quên châm chọc cậu.

“Chuyện này vui lắm à?”

Biểu cảm của Diệp Thiên hết sức kỳ lạ. Đây là lần thứ 14 cậu danh chính ngôn thuận từ chối lời mời của đối phương rồi.



Bởi vì Cố Giai Lệ nhờ Nhân Nhân để ý tới Tiếu Văn Nguyệt nên Nhân Nhân đứng gần đó cũng nhìn thấy có rất nhiều người tới xin số điện thoại của Diệp Thiên. Cô ta không hề cảm khái mà chỉ tỏ vẻ khinh thường.

“Mấy người này thật nông cạn, bị vẻ bề ngoài của anh ta lừa rồi, chỉ là một kẻ chẳng có địa vị thân phận, không có quyền có thế mà cũng đủ tư cách để khiến bọn họ chạy tới dồn dập như vậy sao?”

Cô gái đang hừ giọng lạnh lùng thì một bóng hình to lớn đột nhiên bước tới bên cạnh cô ta.

“Nhân Nhân, đã lâu không gặp!”

“Nhân Nhân quay đầu lại thì thấy bên cạnh mình là một thanh niên cao to, khôi ngô tầm 21 tuổi mặc vest tóc chải bóng lộn đang nhìn mình.

Nhìn thấy thanh niên này, Nhân Nhân bật cười xán lạn và bước tới với vẻ vui mừng: “Cậu Trịnh, là cậu à? Thật khéo quá!”

“Cậu Trịnh cũng tới tham gia hoạt động ngày hôm nay sao?”

Người thanh niên cũng coi như có quen biết với Nhân Nhân tên là Trịnh Viễn Hoành – là cậu ấm nhánh chính của gia tộc hạng hai ở Kim Lăng, trước đây có quen Nhân Nhân ở quán bar. Hai người trò chuyện khá hợp, Nhân Nhân cũng cảm thấy thanh niên này có khí chất con nhà giàu và hơn hẳn những người cùng tuổi nên có tấn tượng rất sâu sắc với cậu ta.

Trịnh Viễn Hoành đút một tay trong túi áo và mỉm cười trông vô cùng lịch sự: “Đúng vậy, hôm nay tôi cùng cậu Hứa tới đây, thật không ngờ lại gặp Nhân Nhân”

“Cậu Hứa á?”

Nhân Nhân nghe thấy vậy thì kinh ngạc: “Anh nói lẽ nào chính là cậu Hứa của nhà họ Hứa đó hả?”

Trịnh Viễn Hoành gật đầu với vẻ tự hào: “Cả Kim Lăng này, ngoài cậu ấy ra còn có cậu Hứa thứ hai sao?”

“Cậu Hứa là khách mời đặc biệt của hoạt đột lần này, ở đây có đối tượng mà cậu ấy ái mộ nên đã tới. Tôi và cậu Hứa là bạn bè nhiều năm nên đương nhiên là cũng giúp một tay, tiện thế tới xem có cần tôi giúp gì không!”





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.