Chương trước
Chương sau


Diệp Vân Tố ở bên cạnh cũng lên tiếng với vẻ mặt tức giận.

“Lúc anh Diệp Thiên còn sống, bọn chúng chẳng dám khiêu khích nhà họ Diệp, chỉ dám đối phó với chúng ta khi anh vừa mới xảy ra chuyện. Đúng là hành động của kẻ tiểu nhân!”


“Nếu bọn họ thật sự có bản lĩnh thì đã sớm tìm anh Diệp Thiên, đường đường chính chính chiến đấu một trận rồi.

Bọn chúng làm vậy rõ ràng là vì sợ anh Diệp Thiên.

Trong lòng Diệp Vân Tố, anh họ Diệp Thiên giống như thần linh vậy. Cô gái vô cùng sùng bái Diệp Thiên.

Mất Diệp Thiên khiến cô gái cảm thấy như mất đi thứ gì đó và cảm thấy sốc vô cùng. Giờ đây, nhà họ Diệp còn gặp nạn, Diệp Vân Tố cảm giác như bầu trời trước mặt mình dường như cũng bị sụp đổ vậy.

“Haizz”

Mấy người khác của nhà họ Diệp cũng lắc đầu và siết chặt nắm đấm với vẻ không cam tâm.

“Khi Diệp Thiên còn, nhà họ Diệp uy phong tới mức nào chứ. Đến ngay cả quân đội và chính quyền cũng phải kính nể chúng ta, đáng tiếc anh hùng thường cô đơn. Đám chiến thần, Hợp Chúng Quốc đố kỵ đã giăng bẫy anh ấy!”

“Nếu anh Diệp Thiên còn sống thì sao nhà họ Diệp rơi tới bước này được chứ?”

Đám đông nghe thấy vậy đều tối sầm mặt. Một năm qua vì có Diệp Thiên mà địa vị của nhà họ Diệp lên như diều gặp gió. Bọn họ là con cháu của nhà họ Diệp đương nhiên cũng nước đẩy thì thuyền lên. Ra ngoài giao lưu thì đều đứng cao hơn cả những nhà khác, sự quan trọng về địa vị cũng từ đó mà ngày một nâng lên.

Giờ đây Diệp Thiên không còn, nhà họ Diệp chịu một cú sốc lớn thì bọn họ mới bừng tỉnh.

Sự vinh quang của mọi người đều là do thiên kiều Diệp Thiên mang lại. Mất đi cậu, bọn họ chẳng còn là gì. Khi đám đông đang chìm vào im lặng thì bên ngoài biệt thự bỗng có giọng nói dõng dạc vang lên.

“Ai nói tôi chết rồi đấy?”

Giọng nói vang lên, cánh cửa biệt thự mở ra, Diệp Thiên với đôi mắt sáng như sao bước vào.

“Anh Diệp Thiên?”

Nhìn thấy khuôn mặt người mới tới, họ hàng nhà họ Diệp đều kinh ngạc và đồng loạt hô lên. Tất cả đều bàng hoàng

Tư Đồ Lạc Tuyết cũng trợn tròn mắt với vẻ không dám tin. Cô gái khẽ rưng rưng.

“Tiểu Thiên, là cháu?”

Mặc dù Diệp Sơn bị thương, khí tức có phần suy yếu nhưng khi thấy Diệp Thiên xuất hiện thì cũng không giấu được vẻ xúc động và đứng dậy.

Diệp Thiên sải bước đi tới, đặt tay lên vai ông ta, ấn nhẹ ông ta ngồi xuống. Một luồng Phệ Thiên Huyền Khí từ vai Diệp Sơn lan khắp cơ thể để hồi phục vết thương cho ông ta.

Khi đang trị liệu thì Diệp Thiên bỗng khựng mắt. Mặc dù rất yếu thôi nhưng cậu có thể cảm nhận được một đợt sức mạnh tà ma và vô cùng quỷ dị trong cơ thể của Diệp Sơn.
“Đây là….khí tức của Huyết tộc sao?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.