Chương trước
Chương sau
Lâm Ngữ Băng và Liễu Linh Lung nhìn truyền kỳ của Trung Hải thì hoang mang. Tề Văn Long cũng cảm thấy khó thở, khí tức có phần nặng nề.

Những người khác cũng nín lặng như sợ sẽ phá vỡ bầu không khí đang vô cùng căng thẳng kia.


Mộ Dung Vô Địch với đôi mắt âm u đi lướt qua tất cả mọi người, tới thẳng trước mặt Diệp Thiên. Cậu vẫn thản nhiên uống trà như không hề chú ý tới sự xuất hiện của Mộ Dung Vô Địch.

Khi tất cả mọi người cho rằng Mộ Dung Vô Địch sẽ làm khó Diệp Thiên thì Mộ Dung Vô Địch bước tới, chắp tay và cúi người.

“Mộ Dung Vô Địch bái kiến Diệp Thiên nhân!”

Trong nháy mắt, cả hiện trường nín lặng.



“Mộ Dung Vô Địch, bái kiến Diệp thiên nhân!”

Trong khách sạn Trung Hải rộng lớn, chỉ có giọng nói của Mộ Dung Vô Địch vang vọng. Vô số người trợn tròn mắt nhìn ông ấy, chỉ cảm thấy không dám tin.

Nhân vật truyền kỳ của Hoa Hạ, bá chủ số một Trung Hải lúc này chắp tay cúi người. Cảnh tượng như vậy khiến bọn họ không dám tưởng tượng.

Mấy người Lý Nguyên KHải đứng ngây như phỗng, não quên mất luôn việc cần phải nảy số.

Mộ Dung Vô Địch có thân phận như thế nào chứ. Đó là công thần của quốc gia, cho dù là những người trong bộ não nhà nước tới thì cũng phải hành lễ với ông ấy. Vậy mà lúc này ông ấy là cúi đầu trước Diệp Thiên, còn nói là ‘bái kiến’. Chuyện quái gì thế này?

Mộ Dung Đoạn vốn cho rằng dựa vào Mộ Dung Vô Địch để có thể đòi lại công bằng. Nào ngờ, hành động của Mộ Dung Vô Địch đã hủy diệt hoàn toàn hi vọng của cậu ta.

“Không thể nào?”

Cậu ta không hiểu, Diệp Thiên dù mạnh hơn Mộ Dung Vô Địch nhưng cũng chỉ là một chút ít mà thôi, sao có thể khiến Mộ Dung Vô Địch đối xử một cách trọng vọng giống như là vãn bối đối xử với thầy giáo đầy cung kính như vậy chứ?

Lâm Ngữ Băng trợn tròn mắt, tái mét mặt. Cô ta thật không ngờ, bá chủ truyền kỳ của Trung Hải – Mộ Dung Vô Địch lại hành lễ với Diệp Thiên. Điều này khiến cho thế giới quan của cô ta hoàn toàn điên đảo.

Cô ta càng cảm thấy nghi ngờ hơn không biết đây có thật sự là ông cụ Mộ Dung kiêu hùng của Trung Hải không, vì nếu không thì sao một người ở tuổi của Diệp Thiên lại có thể khiến ông ta hành lễ được chứ?

Nhưng quan chức, khách quý xung quanh nhìn thấy cảnh tượng đó thì cũng lồi cả mắt. Mộ Dung Vô Địch ở Trung Hải uy danh hiển hách, ở ẩn hơn hai mươi năm không xuất hiện. Vậy mà khi vừa xuất hiện lại hành lễ với một thằng nhóc chưa tới hai mươi tuổi sao?

Đám đông đang còn cảm thấy nghi ngờ thì Diệp Thiên đã đặt chén trà xuống và lên tiếng.

“Ông là tiền bối giới võ đạo, lại là chiến công của quốc gia, không cần hành đại lễ với tôi!”

Cậu thản nhiên đáp lại, không vì người trước mặt là Mộ Dung Vô Địch mà dao động.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.