Chương trước
Chương sau
Cảnh tượng đó khiến cho tất cả đám đông đơ người, hai mươi mấy người đứng về cùng phe với Lý Nguyên Khải đều bàng hoàng, ở lại cũng không được mà chạy cũng không xong, họ bị dọa sợ đứng ngây ra tại chỗ.

Hai nữ sinh đại học Hoa Thanh cũng thất sắc, cơ thể nhỏ nhắn của họ run lên, chỉ cảm thấy cả đời này chưa bao giờ phải sợ hãi như vậy.

Bên trong khách sạn Trung Hải rộng lớn, lúc này cũng là lúc mọi người đang vui vẻ dùng bữa nhưng giờ im lặng tới mức tới một cây kim rơi xuống cũng sẽ nghe thấy tiếng động.


Từng ánh mắt tập trung vào Diệp Thiên với vẻ khó coi.

Rất nhiều người biết về thân phận của Mộ Dung Đoạn đều cảm thấy run sợ và chấn động. Bọn họ không thể tưởng tượng được, rốt cuộc là người nào mà có thể khiến cho cậu chủ số một Trung Hải phải quỳ xuống như thế.

Vô số người thầm suy nghĩ, Trung Hải có Mộ Dung Vô Địch trấn nhiếp, sao Diệp Thiên có thể? Sao Diệp Thiên dám chứ.

Lẽ nào cậu không sợ sự báo thù của nhà Mộ Dung sao. Không sợ Mộ Dung Vô Địch sẽ trả thù à?”

Mộ Dung Đoạn cảm thấy đau đớn toàn thân, cứ như có thể sẽ sụp đổ bất cứ lúc này. Lúc này cậu ta tới sức nói chuyện cũng không có.

Đúng lúc này, khách sạn Trung Hải đột nhiên vang lên tiếng động, dường như có một đoàn người đang ập tới.

“Ông cụ Mộ Dung tới rồi, ông cụ Mộ Dung xuất quan rồi!”

Không biết là ai đột nhiên hét lên khiến khách sạn trong nháy mắt trở nên sục sôi.

Ông cụ Mộ Dung, đây chẳng phải là trụ cột của nhà Mộ Dung sao?

Ngoài Mộ Dung Vô Địch – người trấn nhiếp cả Trung Hải ra thì còn ai đủ tư cách được gọi là ông cụ nhà Mộ Dung chứ?

Không ít người nhìn Diệp Thiên, tất cả đều thầm chế nhạo. Bọn họ biết Diệp Thiên lợi hại, uy quyền, nếu không thì đã không thể nào khiến Mộ Dung Đoạn quỳ xuống như thế.

Nhưng uy quyền là uy quyền, thực lực là thực lực. Truyền nhân hàng chục năm của Hoa Hạ đích thân có mặt, chứng kiến Mộ Dung Đoạn bị sỉ nhục như vậy chẳng lẽ Mộ Dung Vô Địch lại để yên?”

Không ít người đều dự đoán đến thảm cảnh của Diệp Thiên. Hơn hai chục cậu ấm cô chiêu giới thượng lưu đi cùng Mộ Dung Đoạn nghe thấy rằng Mộ Dung Vô Địch sắp tới thì cũng vô cùng vui mừng và cảm thấy đầy hi vọng.

Mộ Dung Đoạn cố chịu đau, ánh mắt quật cường nhìn Diệp Thiên, nỗi tức giận dậy lên trong lòng như thiêu như đốt.

“Diệp Lăng Thiên, cậu đợi đấy. Ông nội tôi tới rồi, nhất định sẽ khiến cậu hối hận!”

Cuối cùng, sau tiếng thông báo thì canh cửa khách sạn mở ra, vô số người vội vàng kéo bàn, tự động nhường đường.

Một người đàn ông mặc áo cẩm, to cao bước tới. Trông người này vô cùng khí chất với đôi mắt sáng rực.

Phía sau người này chính là Mộ Dung Thu Đệ, Mộc Dung Đạc cùng bước vào.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.