Chương trước
Chương sau
Ngay lúc này, vẻ mặt của Lý Nguyên Khải đột nhiên thay đổi, những người còn lại cũng trừng mắt nhìn Diệp Thiên.

"Cậu nhóc, tôi đã cho cậu một cơ hội rồi, đúng là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, hy vọng lát nữa cậu Đoạn đến đây thì xem xem cậu còn ngông cuồng đến mức nào!”

Diệp Thiên không hề lay động, nhẹ nhàng nói: "Đừng nói là Mộ Dung Đoạn, cho dù là tất cả người nhà họ Mộ Dung tới đây thì tôi cũng nói như thế!"


"Chà!"

Lý Nguyên Khải nghe xong cũng không nói thêm, chỉ nhếch mép cười khẩy, những người còn lại đều cho rằng Diệp Thiên bị điên rồi.

Ở Trung Hải rộng lớn này, gia tộc Mộ Dung là bất khả chiến bại, ngay cả rồng vượt sông cũng phải nằm xuống ở đây, Diệp Thiên không chỉ khinh thường Mộ Dung Đoạn mà còn coi thường toàn bộ gia tộc Mộ Dung, nói thẳng ra chính là ngu xuẩn.

Hai cô gái quen Đàm Băng Văng thấy vậy liền chế giễu: "Băng Băng, hôm nay cậu có điện thoại chạy ra ngoài, bọn tôi còn tưởng cậu đi gặp nhân vật lợi hại nào đó, không ngờ lại đi gặp tên ngu ngốc rác rưởi này!”

"Mắt nhìn của cậu không tốt lắm đâu!"

Đàm Băng Băng cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng nhìn hai người bọn họ lập tức biến mất.

"Là do các cậu thị lực kém!"

"Từ hôm nay trở đi, tình bạn của chúng ta coi như kết thúc tại đây!"

Cô luôn coi hai người là chị em tốt, nhưng hôm nay cô mới có thể nhìn rõ bộ mặt thật của bọn họ.

"Cậu...”, hai người nghe xong lập tức sửng sốt, sau đó lạnh lùng lắc đầu: "Được, cậu nhìn cho kĩ nhé, để xem cái tên không biết điều đang ở cạnh cậu sẽ có kết cục như thế nào!"

Lâm Ngữ Băng ở cạnh vô cùng lo lắng, cô đã ở Trung Hải một khoảng thời gian rồi, đương nhiên biết gia tộc Mộ Dung hùng mạnh cỡ nào, bọn họ không hề kém so với tứ đại gia tộc ở thủ đô, hơn nữa, ở một mức độ nào đó, địa vị của gia tộc Mộ Dung ở Trung Hải còn cao hơn tứ đại gia tộc ở thủ đô.

Lâm Ngữ Băng không biết năng lực thực sự của Diệp Thiên là gì, cô chỉ biết thân thủ của cậu không tồi, nhưng cũng lo lắng Diệp Thiên sẽ không thể chống lại được sức mạnh áp đảo của gia tộc Mộ Dung.

Liễu Linh Lung không quá hoảng sợ, chưa nói đến việc Diệp Thiên là người nhà họ Diệp, chỉ nói đến việc Diệp Thiên có thể đánh ngang được với tiên thần, vậy nên cô tin chắc một tên hậu bối của gia tộc Mộ Dung sẽ không thể làm gì Diệp Thiên.

Ngay lúc hai người phụ nữ đang suy nghĩ, ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh huyên náo, có bảy tám người đều mặc quần áo sang trọng xa xỉ đi vào.

Người đi đầu mang theo vẻ kiêu ngạo trên mặt, bước đi chậm rãi cùng với chiếc áo khoác lông chồn, trên sống mũi còn đeo kính râm, trông hệt như một nhân vật máu mặt.

Nhiều người đang ăn trong sảnh, ngay khi thấy người này đến đều đứng dậy chào hỏi.

"Cậu Đoạn!"

Hết âm thanh này đến âm thanh khác như sóng âm tràn ngập đại sảnh, ánh mắt của mọi người gần như tập trung vào người này.

Chỉ vì cậu ta là đệ nhất thiếu gia của Trung Hải, cháu trai đời thứ ba của gia tộc Mộ Dung, Mộ Dung Đoạn! Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt của hai cô gái quen biết Đàm Băng Băng lập tức sáng lên, đây mới là kiểu đàn ông mà bọn họ muốn theo đuổi.
Nếu không phải biết sắc đẹp của mình không thể lọt vào mắt Mộ Dung Đoạn, thì bọn họ đã cố trèo lên giường Mộ Dung Đoạn rồi, để được chia sẻ vinh quang.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.