Chương trước
Chương sau
“Trong khách sạn có đầy đủ thiết bị, mà xung quanh chỗ này, đi bộ không xa là tới vườn hoa Tuileries, viện bảo tàng Louvre và sân khấu kịch, vô cùng tiện lợi. Cậu muốn đi đâu, tôi có thể tìm hướng dẫn viên dẫn cậu đến đó bất cứ lúc nào!”.

Catherine xuống xe trước, bày tư thế mời Lâm Hiểu Nguyễn.

Diệp Thiên đi theo sau Lâm Hiểu Nguyễn, ba người bước vào đại sảnh khách sạn. Nhân viên phục vụ trong khách sạn nhìn thấy Catherine thì đều cúi người hành lễ, rõ ràng đều rất quen thuộc với Catherine.


Nhìn thấy Catherine đi tới, giám đốc khách sạn đích thân tiến lên nghênh đón, hai tay đưa thẻ phòng sang.

“Theo như ý thích của cô, tôi đã đặt trước phòng hoàng gia phương Đông, mời cô lên xem thử có hài lòng hay không, nếu không hài lòng thì có thể đổi lại”.

Catherine sắp xếp rất chu đáo, giao thẻ phòng cho Lâm Hiểu Nguyễn.

Lúc cô ta giao thẻ phòng, như bỗng nhớ ra điều gì, giả vờ xin lỗi: “Ôi, xin lỗi nhé Lâm, tôi cứ tưởng cậu đi cùng chồng chưa cưới của cậu, nên tôi chỉ chuẩn bị một căn phòng thôi!”.

“Hôm nay, tất cả phòng đều đã được đặt hết rồi, e rằng Diệp Thiên…”, cô ta cố ý nói như vậy, xem Diệp Thiên phản ứng thế nào.

“Hả? Diệp Thiên, chuyện này…”, Lâm Hiểu Nguyễn nghe vậy cũng trở nên lúng túng. Nếu Diệp Thiên và cô ta là người yêu thì không sao, hai người có thể ở cùng một căn phòng.

Nhưng Diệp Thiên và cô ta đừng nói là người yêu, chỉ có thể tính là bèo nước gặp nhau, hơi có duyên với nhau, ngay cả bạn bè cũng không phải, sao có thể ở cùng một căn phòng được?

Hai cô gái đồng thời nhìn sang Diệp Thiên, đều đang đợi câu trả lời của cậu.

Diệp Thiên hiểu ra, mặc dù Catherine che giấu cảm xúc rất tốt, nhưng làm sao mà cậu không phát giác ra được chứ?

Huống hồ, cậu cũng đã nghe nói tới gia tộc Senna, có thể xem là gia tộc nhà phân phối lớn nhất của Tập đoàn Lăng Thiên ở Ba Thành.

Mặc dù khách sạn Đông Văn rất được hoan nghênh, khó đặt được một phòng, nhưng khách sạn như thế sẽ luôn để sẵn một vài phòng cho khách quen và khách VIP vào ở. Nói gì mà không còn phòng, đối với cô chủ của gia tộc Senna này mà nói hoàn toàn là lời vô căn cứ.

Diệp Thiên hiểu rõ, Catherine làm vậy là muốn trả thù mình vừa rồi không kịp bắt tay cô ta.

Mặc dù biết Catherine nghĩ thế nào, nhưng cậu không hề so đo, chỉ bình thản nói: “Không sao, cô lên để hành lý trước đi, tôi sẽ gọi điện tìm người sắp xếp”.

“Ồ?”.

Nghe thấy câu trả lời của Diệp Thiên, Catherine cũng có hứng thú.

“Phòng ở đây đều đã đặt trước hết rồi, cậu còn muốn ở lại đây sao?”.

Trong giọng nói của cô ta có vài phần chế giễu, rõ ràng là không tin, chỉ nghĩ rằng Diệp Thiên đang khoác lác.

Khách sạn Đông Văn đúng là sẽ chủ động để trống một vài phòng cho khách quý và khách quen, nhưng ít nhất phải là hội viên kim cương ở đây mới có tư cách đó. Hơn nữa, hôm nay là cuối tuần giờ cao điểm, không còn thừa phòng. Dù là 39 phòng Suite hay 99 phòng cao cấp đều đã đầy khách, chỉ còn một phòng tổng thống ít ai biết.

Giá mỗi đêm của căn phòng này trên mười nghìn đô la, hơn nữa không phải có tiền là có thể vào ở. Trong Ba Thành này, người có thể nhờ cậy quan hệ vào ở phòng này cũng không quá mười người, ngay cả cô ta cũng không có cửa.

Diệp Thiên muốn ở lại đây, phòng duy nhất còn trống chỉ có căn phòng tổng thống đó, nhưng với năng lực của Diệp Thiên thì làm sao có thể vào ở?
Cô ta nhìn Diệp Thiên, ánh mắt càng thêm khinh thường.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.