Chương trước
Chương sau
Ông ta khẽ giọng lẩm bẩm, niệm hết cổ văn này đến cổ văn khác của Đảo Quốc, tối nghĩa khó hiểu. Từng đường phù văn dâng lên từ giữa đất trời, tụ lại trên thân xác ông ta, khiến cơ thể ông ta tỏa ra ánh sáng vàng, giống như Phật Đà còn sống, Phật quang phổ chiếu, xác thân vô địch.

“Diệp Lăng Thiên, đỡ một quyền của tôi đi!”.

Sau khi Luân Hồi Trí Giả bị chém đứt cánh tay, Long Quỷ Thượng Sư đã xem Diệp Thiên như kẻ địch lớn trong đời. Ông ta quát khẽ, thân hình giống như ngọn núi cỡ nhỏ lao vút lên trời.


“Long Tượng Băng Thiên Đạp!”.

Ông ta đạp một chân xuống từ trên không, một đạp là ba bước, bước sau chồng lên bước trước. Sức mạnh của ba bước cộng dồn vào nhau, đổ ập xuống.

Đây là đòn tấn công đã kích hoạt bí pháp thân xác của ông ta, cũng là đòn tấn công mạnh nhất mà ông ta từng sử dụng trong mấy trăm năm trở lại đây. Ông ta muốn dùng một chiêu đè chết Diệp Thiên.

Bàn chân khổng lồ đạp xuống, giống như bàn chân chống trời của Xích Cước đại tiên trong thần thoại cổ Hoa Hạ. Chân còn chưa xuống đến nơi, cả mặt đất đã sụt lún thành một cái hố khổng lồ. Nguyên khí tăng vọt, vô cùng điên cuồng.

Cú đạp này khiến Inoue Ryuei và nhóm người Long Định Thiên đều biến sắc.

Diệp Thiên ở ngay bên dưới, ánh mắt lại bình thản như giếng cổ.

Một tay cậu chắp kiếm sau lưng, bỗng nhiên nhếch miệng cười.

“Muốn dùng xác thịt phân cao thấp, tôi chơi với ông!”.

Hai mắt cậu lóe lên thần quang. Thần quang lan tỏa ra xung quanh, gia trì lên cơ thể cậu.

“Phệ Thiên Chi Thể, phá nguyên thăng hoa!”.

“Kiểu thứ năm của Tam Tuyệt Quyền, Thôn Nhật Nguyệt!”.



Tam Tuyệt Quyền, Diệp Thiên từ trước đến nay chỉ sáng tạo ra bốn kiểu thức, Đoạn Hồn, Phệ Thiên, Chấn Vũ, Phục Long.

Sau khi tiến vào cảnh giới phá nguyên, Diệp Thiên đã hợp nhất sức mạnh tinh thần của mình để tạo ra kiểu thức thứ năm này, đó là Thôn Nhật Nguyệt!

Trên cơ thể Diệp Thiên toát ra ánh sáng màu vàng kim, thần quang tỏa ra tứ phía.

Nếu hiện tại nói Long Quỷ Thượng Sư giống như Phật sống, thì Diệp Thiên chính là Phật tổ, ánh sáng vàng kim chiếu rọi khắp nơi, ngay cả Long Định Thiên và những người khác đều không khỏi ngơ ngác.

Cơ thể của Diệp Thiên lúc này không chỉ là Phệ Thiên Chi Thể, mà còn có sức mạnh tinh thần thăng hoa của cảnh giới phá nguyên tạo thành, chỉ một đấm cũng đủ để hủy diệt trời đất, nuốt chửng nhật nguyệt.

Quyền của Diệp Thiên đánh từ dưới lên, còn cước của Long Quỷ Thượng Sư lại từ trên xuống, một đấm một đá, cuối cùng va vào nhau.

"Bùm!"

Một tiếng nổ lớn vang lên, không thể nhìn thấy được gì nữa, toàn bộ ngoại ô Đông Thành giống hệt như vừa bị một cơn bão quét qua, cây cối đều bị bật gốc, lắc lư không ngừng, dòng năng lượng thừa phá hủy mọi thứ khi nó quét qua, chỉ có vài vị hoàng cấp mới có thể trụ vững.

Long Định Thiên và đám Inoue Ryuei đều nheo mắt lại, nhưng ở trong thứ ánh sáng vàng kim này, ngay cả bọn họ cũng không nhìn rõ.

Mãi một lúc sau, ánh sáng vàng kim trên trời mới từ từ biến mất, lúc này mọi người mới có thể nhìn ra được tình hình đang xảy ra.

Diệp Thiên vẫn đứng ở vị trí cũ, nơi đó không hề có chút tổn hại nào, dưới mặt đất trong bán kính mười thước xung quanh cậu vẫn không có bất kỳ vết nứt nào.
Diệp Thiên đứng ngay đó, để kiếm về sau, nhưng lại nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt không còn nhìn về phía bầu trời nữa.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.