Chương trước
Chương sau
Chỉ thấy thần Thiên Chiếu gầm lên, bàn tay màu xanh tạo hình trong không gian giống như một cái búa và bổ xuống.

Nhát bổ không hề thua kém nhát búa lôi thần khi nãy của Liệt Khẩu Nữ, hơn nữa còn có phần thắng thế. Một nhát búa khiến cho cả đại địa rung chuyển, điện thần Gaya dường như không chịu nổi sức nặng, như muốn sụp đổ tới nơi.

“Đòn tấn công cỡ này dù tới mấy lần cũng đều như vậy cả thôi!”


Diệp Thiên khẽ phản ứng lại, không hề dồn lực đánh trả.

“Ầm!”

Dùng chưởng đỡ chùy, lần này cũng chẳng có gì khác biệt. Một chưởng của Diệp Thiên khiến cho nhát búa màu xanh bị ép xuống, bật lùi lại và bị đánh tan, tạo thành nguyên khí bay đầy trời.

Thần Thiên Chiếu vẫn không có phản ứng gì, bị Diệp Thiên phá đòn hai lần nhưng biểu cảm của hắn vẫn như vậy, vẫn tấn công tiếp.

Diệp Thiên chân đạp đất, mỗi một chưởng tung ra đều phá vỡ đòn tấn công của thần Thiên Chiếu, đánh liên tiếp mười lần khiến hắn cuối cùng cũng rơi vào nguy hiểm.

“Nếu thần Thiên Chiếu tiếp tục đánh như vậy với Diệp Thiên thì sẽ bị hao tổn chân nguyên. Diệp Thiên lại có thân xác thực thể, thần Thiên Chiếu chỉ là một linh thể kết hợp miễn cưỡng với một cơ thể khác, nếu như bị hao tổn cạn kiệt thì chắc chắn sẽ không đánh lại được Diệp Lăng Thiên!”

Nữ thần Tuyết nhìn tình thế tấn công trước mặt khẽ lắc đầu và cảm thấy không ổn.

“Đúng vậy, thần Thiêu Chiếu dù tập trung nguyên khí ra tay nhưng cuối cùng vẫn sẽ bị hao tổn chân nguyên. Nếu như tiếp tục bị hao tổn như vậy thì sự hòa hợp giữa linh thể và thân xác kia sẽ giảm xuống và cuối cùng linh thể bị ép rời thân, sẽ không thể nào đối kháng được với Diệp Thiên nữa!”

Tửu Thôn Đồng Tử khẽ gật đầu và đồng tình với quan điểm của nữ thần Tuyết.

Chỉ có duy nhất Liệt Khẩu Nữ là khẽ liếc mắt rồi đột nhiên bật cười.

“Mọi người nghĩ đơn giản quá!”

Hàng trăm năm trước Liệt Khẩu Nữ đã từng chiến đấu vài lần với thần Thiên Chiếu, cuối cùng cũng bị đánh bại. Vì vậy Liệt Khẩu Nữ hiểu rõ thần Thiên Chiếu hơn nhiều.

Liệt Khẩu Nữ chỉ về không gian nơi thần Thiên Chiếu đang đứng thì thấy dưới chân hắn có một luồng ánh sáng đang dâng lên.

Mỗi một chiêu của thần Thiên Chiếu tung ra thì luồng sáng lại mạnh thêm vài phần, cho tới lúc này thì nó đã trở thành một ngọn lửa cỡ nhỏ.

“Đó là…”

Nữ thần Tuyết và Tửu Thôn Đồng Tử cuối cùng cũng nhận ra điều đó. Hai người nhìn nhau và bừng tỉnh.

“Thần Thiên Chiếu đang tích tụ sức mạnh, có lẽ sẽ tung ra đòn tấn công mạnh hơn nữa!”

Ba thần quỷ thầm thấy kinh ngạc và sau đó bàng hoàng.

“Lẽ nào thần Thiên Chiếu định xuất cấm thuật sao?”

Về phía bên này, Diệp Thiên lại tung ra một chưởng nữa đánh tan đòn tấn công liên tiếp của thần Thiên Chiếu. Cậu thu tay về đứng im, nhìn chăm chăm vào ngọn lửa đang bốc cháy dưới chân của thần Thiên Chiếu.

“Ông tích tụ lâu như vậy là để có thể tung ra một đòn mạnh hơn, không cần phiền phức vậy đâu, tôi cho ông cơ hội!”

Diệp Thiên xua tay, không hề ngăn cản mà để cho thần Thiên Chiếu có thể thi triển theo nguyện vọng.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.