Chương trước
Chương sau
Thanh kiếm cổ xưa này đúng là bản tôn của Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm rồi.

Tám người dừng khựng tại chỗ, mặt mũi biến sắc. Bảo vật gây ra hiện tượng lạ hóa ra là do Diệp Thiên luyện thành?


Họ ôm theo hứng thú tràn trề chạy tới đây là để đợi chí bảo từ trên trời giáng xuống trong dị tượng này, sau đó xem xem vận may của ai tốt hơn, ai có thể lấy được chí bảo, tăng thêm khả năng chiến đấu của bản thân.

Thế nhưng cuối cùng, chí bảo gây ra hiện tượng lạ, bắn ra quầng sáng mười màu, nhưng là do Diệp Thiên luyện chế?

“Báu vật này là do các hạ luyện chế? Các hạ rốt cuộc là ai?”

Lôi Bắc Minh không kiềm chế được mà bật ra câu hỏi, không chỉ riêng ông ta, những người khác cũng cảm thấy quá hoang đường.

Chí bảo gây nên động tĩnh lớn như vậy lại do một thanh niên chưa đầy hai mươi tuổi luyện ra, điều này khiến ai cũng cảm thấy tò mò về thân phận của Diệp Thiên.

“Diệp Lăng Thiên!”

Diệp Thiên ngồi khoanh chân trên đất, mặt mũi không hề biến sắc, điềm tĩnh nhả ra ba chữ này.

“Sao cơ?”

Biểu cảm của tám người biến đổi, ai cũng phải hít một hơi thật sâu.

Tất nhiên họ đã từng nghe nói đến biệt danh của Diệp Thiên, thiên tài võ đạo như thế khiến người ta chỉ biết ngưỡng mộ và ghen tị; nhưng lúc này đây, Diệp Thiên nói với họ rằng cậu không chỉ là một thiên tài võ đạo, mà còn là một người rèn đúc thần khí với thiên phú dị bẩm, một luyện khí sư tài năng xuất chúng?

Muốn tạo nên một món binh khí rất dễ, muốn tạo nên một thần khí đương thời mới khó; mà muốn luyện chế ra một thần khí cực mạnh có thể gây nên dị tượng, sấm sét cuồn cuộn càng khó như lên trời.

Giống như cây đinh ba chí bảo hải thần của tộc Thâm Hải, hoặc như hắc đao cực mạnh được nước Đông Doanh cung phụng tại thần xã cao nhất, đều được các thợ rèn nổi danh của mấy thế kỷ trước dốc hết tâm huyết mà đúc nên, mỗi món thần khí đều có uy lực vô tận.

Nhưng mạnh như đinh ba hải thần hay hắc đao cũng không hề gây ra dị tượng hoành tráng đến vậy khi được chế tạo, chứ đừng nói đến quầng sáng mười màu bao phủ nửa bầu bầu trời.

Chỉ xét từ góc độ dị tượng, họ đã có thể phán đoán rằng, thanh kiếm cổ mười màu trong tay Diệp Thiên chắc chắn nguy hiểm hơn và mạnh hơn hắc đao và ba kích hải thần nổi danh của lúc trước.

Nghĩ đến điều này, Lôi Bắc Minh và đạo trưởng Thiên Nhất hít một hơi thật sâu, nảy ra ý nghĩ muốn rút lui.

Đúng lúc này, Diệp Thiên cũng đứng dậy, đôi mắt đen sâu thẳm mang theo vài phần lãnh đạm.

“Từ ba sáu tiếng trước các người đã bắt đầu tập trung ở xung quanh, chắc hẳn đang đợi thời khắc lôi đình tản bớt rồi ra tay cướp lấy nó nhỉ?”





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.