Chương trước
Chương sau
Trên con đường bên dưới tòa nhà, rất nhiều người nhìn lên trời, ai nấy tấm tắc ngợi khen hiện tượng lạ này. Không ít người dùng điện thoại hoặc máy ảnh quay phim, ghi lại hình ảnh về kỳ quan đáng quý.

Mà ở trên bầu trời cao, nơi họ không trông thấy được, tám bóng người đã tập trung ở bên ngoài quầng sáng mười màu.




Tám bóng người kia đạp chân lên hư không, luồng khí tức này mạnh hơn luồng khí tức kia, giống như tám vị thiên sứ cúi mình nhìn xuống nhân thế.

Trong đó ba người tu vi mạnh nhất đã đạt tới vương cấp chín sao, ai nấy tiên phong đạo cốt, khí tức thong dong.

Nếu Long Hoàng hay đại sư Trí Đức có mặt ở đây, nhìn thấy ba người này cũng phải thốt lên kinh ngạc.

Vương cấp ẩn thế lánh đời của núi Võ Đang, đạo trưởng Thiên Nhất!

Vương cấp thiên tài bị gạch tên của Long Hổ Sơn, Lôi Bắc Minh!

Lão quái vật được xưng tụng là “Vũ Hoàng”, Silas!

Ba người này chính là sự tồn tại tuyệt đỉnh trên thế giới, trong trận chiến vương cấp ba năm trước, họ cũng thành toàn cho nhau, huy hoàng một thời.

Mà ngoài ba người này ra, còn có năm người khác cũng ở trong hàng ngũ này, khí tức của người nào cũng rất mạnh mẽ, không thua kém ba người kia quá nhiều, hiển nhiên cũng là vương cấp bậc cao.

Bởi vì sở trọng tài công khai hủy bỏ công ước vương cấp, thế nên mấy lão quái vật đã ẩn thế lánh đời này mới lục tục xuất hiện, nhưng không định quá phô trương.

Thế nhưng dị tượng ở Cảng Đảo liên tục xảy ra khiến họ thấy hứng thú, vì thế mới cùng nhau chạy tới Cảng Đảo, định xem thử thế nào.

Tám người đưa mắt nhìn nhau, không ai nói gì quá nhiều, hiển nhiên toàn là người quen cũ, ai cũng nhìn về phía quầng sáng mười màu bằng ánh mắt tham lam.

“Các vị, mọi người đến đây vì cùng chung một suy nghĩ. Chí bảo trong thiên hạ này đều do người có năng lực chiếm giữ, còn về phần bảo vật, ai lấy được phải xem bản lĩnh của người đó. Chỉ mong mọi người đừng vì một món bảo vật mà đánh mất hòa khí!”

Đạo trưởng Thiên Nhất tay cầm phất trần, dù ông ta là người xuất gia cũng khó kiềm lòng được cám dỗ của sức mạnh mà món bảo vật này mang tới.

Những người khác chỉ khẽ gật đầu, muốn lấy được món chí bảo này, ngoại trừ thực lực ra, còn cần thêm rất nhiều may mắn. Đối với họ mà nói, nếu người nào đó trong số họ lấy được bảo vậy, những người khác sẽ từ bỏ việc tranh giành.

Dù sao thì đám đông có mặt ở đây sở hữu thực lực tương đương, không ai muốn vì một món bảo vật mà đánh nhau đến một mất một còn, tổn thương nguyên khí.

“Tôi có thể cảm nhận được sức mạnh lôi đình cuồng bạo bên trong quầng sáng mười màu này, các vị, chi bằng chúng ta đợi thêm chút nữa, đợi khi sức mạnh lôi đình giảm tới lúc yếu ớt nhất rồi chúng ta tiến vào lấy bảo bối?”

Lôi Bắc Minh xuất thân từ Long Hổ Sơn, Thiên Sư Phủ của Long Hổ Sơn chủ yếu tu luyện lôi ấn, điều khiển vạn lôi trong thiên hạ cho nên khá nhạy cảm với sức mạnh lôi đình, ông ta đề nghị như vậy.

“Lôi huynh nói chí phải, đợi thôi!”
Đám đông đồng loạt gật đầu, những người có mặt ở đây toàn là vương cấp bậc cao, dù lý lịch nhỏ nhất thì cũng đã tu luyện trên một trăm năm mươi năm, làm sao lại thiếu kiên nhẫn được cơ chứ?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.