“Diệp Lăng Thiên, không cần gắng gượng đâu, cậu của lúc này đã không còn đối kháng được với tôi nữa rồi, giữa vương cấp và hoàng cấp, chẳng có gì để so sánh cả, dù cậu có là con trời thì cũng sẽ chỉ có một con đường thất bại mà thôi!”
“Đối đầu với nhà họ Cận chúng tôi thì đó chính là kết cục!”
Cận Vô Trần với đôi mắt mở to giống như đang nhìn một kẻ sắp chết. Ông ta lạnh lùng lên tiếng.
Ông ta vừa dứt lời thì vươn một chân ra đạp trong không trung và đột nhiên xuất hiện cách Diệp Thiên tầm có chục thước rồi khẽ chỉ điểm.
Cú chỉ điểm khiến cho mặt biển chia làm hai, nguyên khí ngập trời tạo thành một thanh kiếm đâm vào lòng biển và quét xa hàng trăm thước. Nước biển bị hút lên không trung tạo thành một cơn mưa. Thanh kiếm từ ánh sáng lúc này chém ngang không gian
Chiêu thức này tới quá nhanh. Diệp Thiên lập tức vận động chân nguyên tạo thành một vùng khí bao trùm lấy cơ thể và định đụng độ với luồng ánh sáng hình thanh kiếm kia.
“Rắc!”
Nhát kiếm dưới sự chứng kiến của đám đông đã chém xuống vai của Diệp Thiên.
“Phập”
Một âm thanh khẽ khàng vang lên. Diệp Thiên giống như bị bom dội trượt dài trên mặt biển tạo thành một đường trắng xóa.
“Rẹt!”
Mặt nước nứt ra, Diệp Thiên xuất hiện một lần nữa trên không trung trước sự kinh hãi của đám đông.
Vai trái của cậu đã hoàn toàn bị nhuốm đỏ bởi máu tươi, quần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/350174/chuong-1897.html