Chương trước
Chương sau
Cận Vô Trần chân giẫm đất trời, tay cầm Hàm Quang đảo qua, đường cong màu trắng chợt lóe lên giữa không gian.

Đường cong trắng vắt ngang mặt biển, dài ước chừng trăm trượng, mặc kệ sóng biển bị thế kiếm chia cắt, kiếm mang mỗi lần chém ra, tia sáng trắng lại càng mạnh thêm một phần.


Ông ta tay cầm kiếm, nhẹ nhàng vung tay, một đường cong hoàn hảo xuất hiện trước mắt mọi người, như thể một kiếm đã chia cắt đất trời và biển.

Diệp Thiên dùng hai ngón tay chém chèo lên trời, bản thân kiếm thế cũng đã tích tụ, Bá Đồ Thập Tam Kiếm, kiếm sau mạnh hơn kiếm trước, mỗi một kiếm vừa ra đều sở hữu sức mạnh phá vỡ đất trời, bây giờ cậu đang đợi kiếm thế của Cận Vô Trần ngưng tụ lại.

Hai mắt Cận Vô Trần phát sáng, chân giẫm hư không, Hàm Quang trong tay giống như xuyên mây, nhẹ như không có gì.

Dưới chân ông ta, một bản đồ Thái Cực âm dương đang từng bước ngưng tụ thành, bản đồ Thái Cực âm dương này to khoảng chừng hơn mười trượng, bao phủ lấy toàn bộ đất trời, kiếm thế kiếm ý tích tụ quanh người, tạo thành kiếm vực.

Trong kiếm vực, mỗi một tấc đều lấp đầy kiếm cương bất lực đã được tôi luyện gần trăm năm, mỗi loại đều có thể cắt được vàng rèn được sắt, cắt cả xe tăng bọc thép.

Trong kiếm vực này, Cận Vô Trần chính là chủ nhân chúa tể thật sự của mọi thứ, kiếm vực này cũng là kết tinh cô động từ thành kiếm đỉnh cao nhất mà ông ta dùng trong đời.

Ánh mắt Diệp Thiên khẽ động, cậu đã từng gặp rất nhiều người dùng kiếm giỏi, như như hai người Watanabe Heizou, Mitsui Masao đến từ gia tộc kiếm thuật của Đảo Quốc, có thể nói được xem như là thiên tài kiếm thuật có một không hai trên địa cầu, nhưng hai người này không có khả năng giống như Cận Vô Trần, dùng kiếm thành thần.

Dù Mitsui Masao đã sống hơn trăm năm, nhưng vẫn không thể so với Cận Vô Trần đã hai trăm tuổi được.

Kiếm vực lúc này của Cận Vô Trần đã đạt đến mức độ mà làm vạn cách cũng khó phá vỡ, không thể xâm nhập, dù có bảy tám vị vương cấp chín sao từ nước ngoài tấn công cũng chưa chắc có thể phá vỡ được kiếm ý cô đọng mạnh mẽ này được, bất kỳ đòn tấn công nào hướng đến kiếm vực cũng sẽ bị từng tầng kiếm khí chia cắt suy yếu, sau đó sức mạnh sẽ biến mất.

“Ông tổ nhà họ Cận, quả nhiên danh bất hư truyền!”

Ngụy Phó tuy cảnh giới kém hơn rất nhiều, nhưng vẫn bị kinh sợ bởi cảnh tượng trước mắt, kiểu phương thức chiến đấu tự mình biến đổi thế giới, biến hóa lãnh địa này, ông ta cũng là lần đầu tiên được thấy.

Uy lực vương cấp, quả là kinh khủng!

Nếu như nói, Mitsui Masao Quốc Đảo là kiếm thánh, thì bản thân Cận Vô Trần có thể được xem là bậc vương giả trong kiếm thánh.

“Xoẹt!”

Trong kiếm vực, lại một luồng kiếm mang lóe lên, chỉ nghe thấy tiếng kiếm vang vọng, Hàm Quang trong tay Cận Vô Trần lại chém xuống. Ánh mặt trời bị lưỡi kiếm mỏng như cánh ve này phân tách thành nhiều màu, sau đó, ông ta bước ra một bước, ánh mắt xem thường, tia sáng hủy diệt mọi thứ, một kiếm chém ra.

“Tọa vong vô tâm, phong thiên địa!”

Một kiếm này không dùng quá nhiều sức mạnh và sức bùng nổ đáng nói, chỉ là một kiếm nhẹ nhàng, giống như ông lão trong hoa viên múa kiếm, không hề có màu mè bày vẽ nhiều.
Nhưng ngay khi một kiếm chém ra, mọi người nhìn thấy không gian cả trăm trượng trên mặt biển phía xa, tựa như bị một sợi chỉ bạc dài mỏng chặn lại, bao vây bên trong.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.