Từ đó về sau, gương mặt của Diệp Thiên đã được in sâu vào trong đầu ông ta, không dám quên đi.
Hôm nay, ông ta dẫn dắt đám người nhà họ Nhiếp đến nhà họ Ngụy khởi binh vấn tội, bắt hung thủ giết Cận Ức Trần. Nhưng ông ta không ngờ rằng hung thủ lại là Diệp Thiên.
Đám người Nhiếp Hoa ở cạnh đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt mỗi người mỗi khác. Trước kia Vi Lạc còn hùng hổ bức người là thế, tuyên bố phải quét sạch nhà họ Ngụy, nhưng bây giờ lại quỳ một chân trước một người trẻ tuổi ăn mặc bình thường, bộ dạng khúm núm nịnh nọt, khiến bọn họ cảm thấy không tin được.
“Thứ tội?”, Diệp Thiên uống hết trà, liếc xéo ông ta.
“Tôi nhớ vừa nãy có người nói phải bắt tôi nợ máu trả bằng máu, lấy mạng đền mạng, bây giờ lại bảo tôi thứ tội?”.
Diệp Thiên cười giễu lắc đầu, gương mặt trở nên lạnh lùng nghiêm nghị.
“Nếu ông đã biết tôi là ai thì hẳn cũng hiểu rõ tác phong làm việc của tôi. Ông muốn giết tôi thì phải có sự chuẩn bị để mạng lại đây!”.
Trong lúc cậu nói, tay phải đã nhấc lên, hướng về phía đám người Vi Lạc.
“Diệp Đế Vương, đừng… đừng mà!”.
Vi Lạc vô cùng sợ hãi, gương mặt méo mó, nhưng đôi mắt Diệp Thiên lại không hề dao động, chỉ khép chặt năm ngón tay lại.
“Rắc!”.
Không gian quanh người Vi Lạc lập tức bị nén lại, không chỉ có ông ta mà ngay cả đám người gia chủ nhà họ Nhiếp đi cùng ông ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/350154/chuong-1877.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.