Khi ba chữ “Diệp Lăng Thiên” được thốt ra từ miệng Vi Lạc, Uông Lạc Đan ở bên cạnh lập tức có cảm giác rất quen thuộc, thầm nghĩ đã nghe qua cái tên này ở đâu đó.
Nhưng chốc lát sau, một tiếng hét kinh ngạc vang vọng khắp nhà họ Ngụy, cuối cùng cô ta cũng nhớ ra mình đã nghe qua cái tên này ở đâu.
“Đế Vương Bất Bại, Diệp Lăng Thiên?”.
Mấy năm gần đây, nhà họ Uông của cô ta ngày càng suy thoái, nay không bằng xưa, hầu như đã rơi xuống tầng chót cùng trong mười nhà quyền thế ở Cảng Đảo, bất cứ lúc nào cũng có thể bị những gia tộc khác rình mò ở bên dưới thay thế, nhưng chung quy nội tình của nhà họ Uông vẫn còn đó.
Ở nhà họ Uông bọn họ có một vị võ giả bảo hộ, tu vi cực kì mạnh, có thể giở tay nhấc chân là phá núi nứt đá, đủ để đứng ngang hàng với Nam Liệt của Đông Thăng và cậu Trần của nhà họ Cận.
Điều này là bí mật lớn nhất trong giới thượng lưu ở Cảng Đảo, hầu như chỉ có những người đỉnh cao ở giới thượng lưu mới biết.
Bản thân cô ta là đệ tử cuối cùng của người bảo hộ đó, là một võ giả thực thụ, tu vi đã đạt đến đỉnh cao võ sư, chỉ còn cách chí tôn võ thuật một bước. Đây là bí mật lớn nhất của cô ta, cho dù là bạn bè thân thiết nhất của cô ta cũng không hay biết.
Trong hai năm này, cái tên mà sư phụ của cô ta nhắc tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/350153/chuong-1876.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.