“Nếu đã theo tới tận đây thì cùng tôi đi tới một nơi đi”.
Diệp Thiên bỗng nhiên lên tiếng, Kỷ Nhược Tuyết đầu tiên là ngẩn ra, sau đó thì vô cùng mừng rỡ.
“Đương nhiên là được rồi, chúng ta đi đâu?”.
Đi cùng Diệp Thiên thì cho dù có đi đến chân trời góc biển, hay là nơi nguy hiểm chết người, cô ấy cũng không chối từ.
“Nhà họ Cận!”.
Diệp Thiên chỉ lạnh nhạt nói ra ba chữ.
Nơi đô thị phồn vinh ở Cảng Đảo, hai người Diệp Thiên và Kỷ Nhược Tuyết lại lựa chọn đi dạo ở công viên khá yên tĩnh, thẳng một đường đến Harbour Villa của nhà họ Cận.
Đến trước cửa nhà họ Cận, Diệp Thiên xé một đoạn ống tay áo của mình. Sau đó, hai ngón tay cậu hợp lại thành bút, viết lên mảnh vải mấy chục nét rồi mới dừng lại.
Kỷ Nhược Tuyết đang nghi hoặc thì cánh tay của Diệp Thiên rung lên. Mảnh vải mềm mại giống như được đổ chì, phóng đi như cây mâu, bay thẳng vào biệt thự nhà họ Cận. Nó ghim lên một cột đá, xuyên thẳng vào trong, chỉ lộ ra ngoài một phần nhỏ.
“Chúng ta đi thôi!”.
Làm xong mọi chuyện, Diệp Thiên quay người, đi về hướng phố xá náo nhiệt.
Sáng sớm ngày hôm sau, nhà họ Cận ở Cảng Đảo hoàn toàn sôi sục.
Quản gia nhà họ Cận phát hiện một mảnh vải trên cột đá, xuyên vào cột đá ba phân. Ông ta không dám làm gì tùy tiện, vội vàng thông báo cho Cận Lãnh Hàn.
Cận Lãnh Hàn nhìn mảnh vải trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/350138/chuong-1861.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.