Nhìn Diệp Thiên hào khí ngút trời, trong lòng Ngụy Phó không khỏi dâng lên niềm mong đợi.
Từ khi Diệp Thiên bước lên con đường này, cậu đánh đâu thắng đó, chưa bao giờ thất bại. Bất luận kẻ địch là ai, bất luận kẻ địch có bao nhiêu người, người chiến thắng cuối cùng luôn là Diệp Thiên. Đây cũng là lý do mà ông ta đặt cược cả nhà họ Ngụy lên Diệp Thiên.
Lúc cậu bước ra khỏi phòng làm việc của Ngụy Phó thì đã là tám giờ tối, nhóm Ngụy Tử Phó và Nhậm Uyển Doanh đang đợi ở hành lang bên ngoài phòng làm việc. Nhìn thấy Diệp Thiên, Ngụy Tử Phó vội vàng chạy đến.
“Anh Thiên, anh nói chuyện gì với ông nội tôi thế?”.
Ngụy Tử Phó thật sự tò mò, người ông vô cùng hà khắc của mình, coi vinh quang gia tộc là tất cả, sao lại gọi một sinh viên đại lục như Diệp Thiên đến phòng làm việc trò chuyện bí mật.
“Qua vài ngày nữa cậu sẽ biết thôi, không cần sốt sắng hỏi tôi”.
Diệp Thiên vỗ vai cậu ta: “Tối nay là tiệc tối của nhà họ Ngụy các cậu, tôi không tham gia nữa, đi trước đây!”.
Cậu nói xong thì đi lướt qua bên cạnh Ngụy Tử Phó, đi ngang qua trước mặt Nhậm Uyển Doanh, tiến về phía cuối hành lang. Trong lúc đó, cậu không hề nhìn Nhậm Uyển Doanh lấy một cái.
“Diệp Thiên, đợi tôi…”.
Nhậm Uyển Doanh vốn muốn kêu Diệp Thiên đợi cô ta cùng rời đi, nhưng mới chớp mắt, Diệp Thiên đã biến mất khỏi hành lang. Ánh mắt cô ta sâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/350137/chuong-1860.html