Chương trước
Chương sau


Nhìn Diệp Thiên hào khí ngút trời, trong lòng Ngụy Phó không khỏi dâng lên niềm mong đợi.

Từ khi Diệp Thiên bước lên con đường này, cậu đánh đâu thắng đó, chưa bao giờ thất bại. Bất luận kẻ địch là ai, bất luận kẻ địch có bao nhiêu người, người chiến thắng cuối cùng luôn là Diệp Thiên. Đây cũng là lý do mà ông ta đặt cược cả nhà họ Ngụy lên Diệp Thiên.


Lúc cậu bước ra khỏi phòng làm việc của Ngụy Phó thì đã là tám giờ tối, nhóm Ngụy Tử Phó và Nhậm Uyển Doanh đang đợi ở hành lang bên ngoài phòng làm việc. Nhìn thấy Diệp Thiên, Ngụy Tử Phó vội vàng chạy đến.

“Anh Thiên, anh nói chuyện gì với ông nội tôi thế?”.

Ngụy Tử Phó thật sự tò mò, người ông vô cùng hà khắc của mình, coi vinh quang gia tộc là tất cả, sao lại gọi một sinh viên đại lục như Diệp Thiên đến phòng làm việc trò chuyện bí mật.

“Qua vài ngày nữa cậu sẽ biết thôi, không cần sốt sắng hỏi tôi”.

Diệp Thiên vỗ vai cậu ta: “Tối nay là tiệc tối của nhà họ Ngụy các cậu, tôi không tham gia nữa, đi trước đây!”.

Cậu nói xong thì đi lướt qua bên cạnh Ngụy Tử Phó, đi ngang qua trước mặt Nhậm Uyển Doanh, tiến về phía cuối hành lang. Trong lúc đó, cậu không hề nhìn Nhậm Uyển Doanh lấy một cái.

“Diệp Thiên, đợi tôi…”.

Nhậm Uyển Doanh vốn muốn kêu Diệp Thiên đợi cô ta cùng rời đi, nhưng mới chớp mắt, Diệp Thiên đã biến mất khỏi hành lang. Ánh mắt cô ta sâu lắng, trong lòng vô cùng buồn bã.

Dù cô ta có thử tiếp cận bao nhiêu lần, Diệp Thiên vẫn tỏ thái độ lạnh nhạt với cô ta như vậy.

Kỷ Nhược Tuyết chớp mắt, đội chiếc mũ màu đen cực to, nhân lúc người nhà họ Ngụy không chú ý mà nhanh chóng đuổi theo.

“Đầu gỗ!”.

Diệp Thiên rời khỏi nhà họ Ngụy, đến con phố náo nhiệt. Kỷ Nhược Tuyết chạy nhanh tới vài bước, đuổi kịp Diệp Thiên.

“Sao hả? Đi theo tôi có chuyện gì không?”.

Diệp Thiên lạnh nhạt nghiêng đầu sang, giọng điệu vẫn như xưa.

Kỷ Nhược Tuyết đã quen với sự hờ hững của Diệp Thiên. Cô ấy chắp hai tay sau lưng, bước đi nhanh nhẹn, luôn theo bên cạnh Diệp Thiên, vẻ mặt trêu chọc.

“Không có chuyện gì, chỉ là tôi thấy tò mò, đầu gỗ nhà chúng ta hào hùng cái thế như vậy sao lại đến Cảng Đảo, còn sắm vai một sinh viên đi làm thuê?”.

Cô ấy chớp mắt, hầu như tất cả đàn ông đều không thể cưỡng lại được sức quyến rũ này.

“Trải nghiệm cuộc sống, cảm nhận đời thường!”.

Diệp Thiên chỉ nói mấy chữ ngắn ngủi, vẻ mặt Kỷ Nhược Tuyết lại đông cứng, vô cùng ngạc nhiên.
Với thân phận như Diệp Thiên, cho dù là nguyên thủ của nước lớn đương thời e rằng cũng phải trịnh trọng đối đãi cậu, võ giả ở bốn bể năm châu đều xem cậu như thần linh mà quỳ lạy. Thế mà Diệp Thiên lại có thể từ bỏ mọi vinh quang, quay về ở ẩn nơi đô thị, làm một người bình thường, thậm chí không ngại vào quán bar làm thuê làm mướn ở vị trí khá thấp. Tính khí như vậy thật là hiếm có trên đời.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.