Chương trước
Chương sau


Nguỵ Tử Phó vỗ vỗ vai Diệp Thiên, đang định lấy xe, đưa ba người đến một nhà hàng tây khác. Cậu ta còn chưa kịp nói gì, Diệp Thiên đột nhiên tiến tới gần, thấp giọng nói: “Cậu Phó, cậu thực sự thích Nhậm Uyển Doanh sao?”

Nguỵ Tử Phó đứng hình ba giây, sau đó gật đầu, cũng thấp giọng đáp: “Anh Thiên, đây đâu phải lần đầu tôi nói chuyện này với anh . Tôi thực sự thích cô ấy, là kiểu muốn cưới về làm vợ luôn ấy. Tôi rất nghiêm túc!”

“Vậy sao?”, Diệp Thiên xoa xoa mũi: “Nếu tôi nói, cậu sắp có cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân, cậu có bằng lòng không?”


“Anh hùng cứu mỹ nhân?”, Nguỵ Tử Phó trợn tròn mắt: “Chắc chắn là bằng lòng chứ, nhưng anh nói vậy là có ý gì?”

Anh hùng cứu mỹ nhân đương nhiên sẽ tạo hảo cảm cho phái nữ rồi. Có điều, Nguỵ Tử Phó không hiểu, giữa thanh thiên bạch nhật, cậu ta đào đâu ra cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân?

Cậu ta vừa dứt lời, còn chưa đợi Diệp Thiên đáp lại, tiếng động cơ xe bỗng vang lên.

Một chiếc xe tải màu trắng từ bên cạnh lao tới, lướt qua chỗ bốn người đang đứng.

Lúc đi qua chỗ Nhậm Uyển Doanh, một túi chất lỏng không màu được vứt ra từ cửa sổ xe, hướng thẳng về phía Nhậm Uyển Doanh.

Mọi chuyện xảy ra trong nháy mắt, mấy người đều không kịp phản ứng, Nhậm Uyển Danh hét toáng lên, chỉ có thể mở to mắt nhìn túi chất lỏng không màu ngày càng tiến lại gần mình. Nguỵ Tử Phó đứng bên cạnh muốn chắn giúp cô ta nhưng cơ thể lại không thể động đậy.

Ngay lúc túi chất lỏng sắp đổ lên đầu Nhậm Uyển Doanh, Diệp Thiên ra tay, cậu đẩy nhẹ một cái vào sau lưng Nguỵ Tử Phó.

Nguỵ Tử Phó bất ngờ lao về phía trước, vừa vặn chắn ngang trước mặt Nhậm Uyển Doanh. Túi chất lỏng không màu đổ lên đầu Nguỵ Tử Phó, khiến cả người cậu ta ướt nhẹp.

“Á!”

Nhậm Uyển Doanh và Uông Lạc Đan mãi mới định thần lại, vội bước tới.

“Cậu không sao chứ?”

Nguỵ Tử Phó ngửi ngửi quần áo, phát hiện chỉ là nước lã thì mới lắc đầu.

Cậu ta không nhịn được mà quay qua nhìn Diệp Thiên. Ánh mắt kỳ quái, pha thêm chút nghi ngờ. Cậu ta không hiểu, Sao Diệp Thiên lại biết có người muốn hại Nhậm Uyển Doanh?

Không chỉ có vậy, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một kẻ từng luyện Tán Thủ như cậu ta còn không kịp phản ứng, Diệp Thiên lại kịp thời đẩy Nguỵ Tử Phó, khiến cậu ta vừa vặn chắn được túi nước giúp Nhậm Uyển Doanh.

Chỉ với hai điều trên, cậu ta đã cảm nhận được sự bất thường đến từ Diệp Thiên.

Cậu ta đang định lên tiếng hỏi, phát hiện Diệp Thiên đang nhìn về phía trước, cậu ta cũng nhìn theo, đồng tử bỗng co rút lại.

Hai mươi tên mặc áo đen ngồi trên hai chiếc xe Mercedes địa hình lũ lượt nhảy xuống, xông về phía bốn người bọn họ.



“Rầm!”

Tiếng động cơ mạnh mẽ của Mercedes Benz vang vọng cả con phố, sau đó hơn hai mươi người đàn ông cao lớn mặc áo đen đẩy cửa đi xuống, xông về phía bên này.

“Uyển Doanh, em là người phụ nữ của tôi, tôi hẹn em ăn cơm em không đến, tôi còn tưởng là em xảy ra chuyện rồi chứ!”

“Nếu không phải anh trai tôi nói cho tôi biết em ở chỗ này, tôi còn không biết em lén lút dùng bữa với người đàn ông khác sau lưng tôi đâu!”

Tiếng nói từ sau lưng đám đàn ông cao lớn truyền đến, sau đó có một người bước đi ra.

Anh ta chừng hai ba, hai tư tuổi, mặc trang phục quý tộc được làm thủ công của Italy, chân đi giày da cá sấu nổi tiếng và đắt đỏ, lộ rõ phong cách của một cậu ấm quần là áo lượt.

“Nhiếp Vân Hồ?”
Sắc mặt của Ngụy Tử Phó và Uông Lạc Đan đều thay đổi, thanh niên này không phải ai khác, mà chính là em trai ruột của Nhiếp Hâm bọn họ vừa gặp phải, là cậu hai của nhà họ Nhiếp giàu sang quyền thế, Nhiếp Vân Hồ!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.