Chương trước
Chương sau


Dù sao đấy cũng là Đế Vương Bất Bại, danh tiếng lẫy lừng.

Hai người cùng nhau đi vào trong phòng, trong lòng cũng thư thái hơn. Chỉ cần người ấy không ở Cảng Đảo, nơi đây sẽ là biển rộng cá nhảy, trời cao chim bay, bọn họ mới có thể khua tay múa chân, biến giới thượng lưu Cảng Đảo thành “sân sau” của Khương Minh, nuốt trọn miếng thịt béo này.


Bên ngoài nhà hàng tây, bốn người Diệp Thiên đi ra đường lớn, Nguỵ Tử Phó tỏ vẻ áy náy, khom người trước hai cô gái.

“Lạc Đan, bạn học Nhậm, xin lỗi hai người, đều do tôi vô dụng, khiến hai người chịu liên luỵ, phải đi tìm chỗ khác!”

Nhậm Uyển Doanh lòng dạ lương thiện, nhẹ nhàng xua tay với Nguy Tử Phó.

“Chuyện này không trách cậu, là do Nhiếp Hâm quá ngông cuồng, chúng ta đi ăn ở chỗ khác cũng vậy thôi!”

Uông Lạc Đan cũng gật đầu phụ hoạ: “Tử Phó, cậu làm bạn với tôi từ hồi còn nhỏ đến giờ, giữa chúng ta còn phải để tâm đến chút chuyện nhỏ nhặt này sao?”

“Không rõ Nhiếp Hâm dùng thủ đoạn gì mà có thể kết nối được với Âu Dương Đoạn Vân, không những thế, lúc trước tôi còn nhận được tin chủ của Khương Minh ở thủ đô là Khương Long Hoa cũng tới Cảng Đảo, rõ ràng là sắp có kế hoạch lớn gì đó!”

“Bây giờ nhà họ Nhiếp có mối quan hệ thân thiết nhất với bọn họ. Nếu đối đầu với Nhiếp Hâm, chúng ta chỉ có thiệt thôi, không cần phải vì bữa cơm mà làm lớn chuyện!”

“Nhà hàng ở Cảng Đảo nhiều vô số kể, chúng ta đổi một nơi khác đi!”

Cô ta nói vậy cũng xuất phát từ mặt tình cảm. Tuy giữa Uông Lạc Đan và Nguỵ Tử Phó không có tình cảm nam nữ nhưng là bạn tốt, chơi cùng nhau từ bé đến lớn, cô ta không muốn Nguỵ Tử Phó chịu thiệt trước mặt Nhiếp Hâm.

Dứt lời, Uông Lạc Đan liếc nhìn Diệp Thiên đang đứng bên cạnh Nguỵ Tử Phó, sự khinh thường càng trở nên nặng nề hơn.

Lúc ở trong phòng ăn, Nhiếp Hâm đưa người tới khiêu khích, từ đầu tới cuối, Diệp Thiên không hé răng nói nửa lời, chỉ hèn nhát đứng một chỗ, chẳng lên tiếng. Loại con trai như này quả thực vô cùng nhu nhược.

Theo cô ta, một người đàn ông có thể không có năng lực, không có gia thế nhưng ít nhất cũng phải có lòng tự tôn của một đáng nam nhân!

Thấy bạn mình bị ăn hiếp đến mức độ này mà Diệp Thiên không hề tỏ chút thái độ nào, thậm chí nét mặt còn không có chút thay đổi. Loại người như này lấy đâu tư cách để làm bạn với người khác chứ?

Mặc dù rất coi thường Diệp Thiên nhưng Uông Lạc Đan không nói bất cứ câu nào. Một tên dân thường mặc đồ chợ như Diệp Thiên, làm sao có khả năng đối đầu với “thái tử” Cảng Đảo cơ chứ?

Nguỵ Tử Phó thầm cảm kích những lời nói của Uông Lạc Đan, cậu ta quay qua nhìn Diệp Thiên, nói đầy áy náy: “Anh Thiên, thật ngại quá, hôm nay để anh chê cười rồi, nhưng tôi thực sự không động tới tên khốn kiếp đó được, đành nhịn vậy thôi!”

“Đi thôi, tôi đưa anh đến chỗ khác ăn cơm!”

Thấy Nguỵ Tử Phó vẫn thân thiết với Diệp Thiên như cũ, Uông Lạc Đan thở dài trong lòng, tỏ ý không vui. Còn Nhậm Uyển Doanh, lúc ở thư viện còn có chút thiện cảm với Diệp Thiên nhưng trải qua chuyện vừa rồi, chút thiện cảm đó cũng theo gió bay đi.

Mặc dù cô ta không mong cầu vinh hoa phú quý nhưng đối với một người con trai không có khí khái, không có tôn nghiêm và nghĩa khí với bạn bè là dạng đáng khinh nhất.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.