Chương trước
Chương sau


Diệp Thiên khẽ nhướn mày, không hề giải thích, chỉ quay qua nhìn bầu trời và đứng chắp tay.

“Đã tới rồi mà còn không xuất hiện à?”


Diệp Thiên lên tiếng khiến đám đông giật mình. Họ nhìn về phía Diệp Thiên đang nhìn thì bỗng cứng đơ vì không thầy gì phía trước. Bọn họ không biết là Diệp Thiên đang nói chuyện với ai.

Ba người nhà họ Tiếu cũng bước ra, vừa đúng lúc Diệp Thiên đang ngẩng đầu nhìn lên không gian, Tiếu Lâm và Hà Tuệ Mẫn cũng mơ màng, nhưng Tiếu Văn Nguyệt thì khẽ nheo mắt, cô ấy đã cảm nhận ra được điều gì đó bất thường.

Những người có mặt đều hoang mang thì đúng lúc này đám mây đen bỗng dao động rồi tản ra, dường như cuốn lấy hết không gian khiến cho bầu trời vốn quang đãng thì giờ giống như sắp gặp mưa giông gió bão, kèm theo là tiếng sét đánh ầm ầm.

Đám đông ngạc nhiên lắm. Dự báo thời tiết nói rằng hôm nay sẽ nắng đẹp cả ngày, vậy mà giờ đã đổ mưa, thật bất thường.

Đám đông một lần nữa thất kinh khi giữa làn mưa có một ánh sáng lướt qua, sau đó biến mất.

Khi ánh sáng biến mất thì sáu bóng hình đột nhiên xuất hiện. Chân họ đạp không trung giống như thần linh đang nhìn xuống đám con sâu cái kiến vậy.

“Chuyện gì vậy? Đóng phim à?”

Đám đông kinh hãi, những thương nhân từng trải thì cũng mặc kệ mưa gió, cứ đứng trơ trơ nhìn sáu người trên không trung.

Trong sáu người, một người đột ngột bước lên phía trước với ánh mắt lẫm liệt và nhìn xuống Diệp Thiên.

“Diệp Lăng Thiên, giao tàn kiếm của Trường Hà Kiếm Tiên ra đây!”



Người lên tiếng mặc pháp bào với vẻ mặt tức giận, chính là Liên Đạo Thành trước đó từng xảy ra xung đột với Diệp Thiên.

Bên cạnh Liên Đạo Thành là Bàng Mông, Cô Giang Diếu Tẩu, Lệ Tà – ba vương cấp trăm năm hiển hách. Ngoài bọn họ ra thì còn hai gương mặt mới mà Diệp Thiên chưa gặp bao giờ nhưng khí tức của họ vận chuyển không ngừng, so với bốn người kia thì rõ ràng là không hề kém hơn.

Diệp Thiên đứng trên bãi cỏ, đối diện với sau người mà biểu cảm không hề dao động.

Lúc này những người khác mới kịp phản ứng lại. Sáu người đứng giữa không trung kia đều tới vì Diệp Thiên.

“Diệp Lăng Thiên, tàn kiếm của Trường Hà Kiếm Tiên liên quan đến bí mật trường sinh, một mình cậu nuốt không trôi đâu!”

Liên Đạo Thành quét mắt và nói với Diệp Thiên.

Diệp Thiên chắp tay sau lưng, đột nhiên bật cười.

“Một tiếng trước, khi tôi ở cuộc đấu giá hỏi các người có ai dám ra tay không thì không ai dám ra tay!”

“Giờ lại tìm thêm hai cánh tay tới định cướp kiếm đấy à?”
Đối diện với câu hỏi của Diệp Thiên, Liên Đạo Thành tái mặt, còn không kịp đáp trả thì Cô Giang Điếu Tẩu ở bên cạnh đã bước tới một bước nói với Diệp Thiên: “Diệp đế vương, bất kỳ người nào trong bốn chúng tôi nói thẳng là không nắm chắc sẽ thắng được cậu, nhưng sự trường sinh ở ngay trước mặt, là một vương cấp, ai lại chịu từ bỏ chứ!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.