Vương cấp trăm năm, ai chẳng là người lên trời xuống đất, có tu vi đáng sợ cơ chứ? Có điều, hiện giờ Diệp Thiên lại một mình đối chọi với khí tức cuồng bạo của bốn người, hơn nữa còn không dưới cơ họ.
Diệp Thiên không có chút phản ứng nào với sức ép của khí kinh bốn người, vẻ mặt vẫn như cũ. Cậu giơ bàn tay ra trước sàn đấu giá, đón lấy thanh tàn kiếm trong tay Lư Chính Vũ.
Khi thanh kiếm gãy rơi vào tay Diệp Thiên, bốn vị vương cấp trăm năm đều co rụt đồng tử lại, lập tức nổi giận.
Nhưng khi bọn họ còn chưa kịp mở miệng, Diệp Thiên đã đã giương kiếm lên trước, chĩa về phía bọn họ.
“Thanh kiếm này đã nằm trong tay tôi rồi, không còn liên quan gì tới nhà họ Lư và khách sạn Hạo Nguyên nữa”.
“Muốn lấy kiếm thì phải hỏi tôi!”
Cậu nhìn lướt qua bốn người, hống hách, ngang ngược, một luồng chiến ý vây quanh sàn đấu giá.
“Ai muốn cướp kiếm, ra tay đi!?”
“Ai muốn cướp kiếm, ra tay đi!?”
Diệp Thiên lướt nhìn bốn vị vương cấp trăm năm, ánh mắt ngạo nghễ, ý chiến chiến đấu hừng hực, giơ thanh kiếm gãy ngang trước ngực.
“Tôi biết các ông rất muốn có được thanh kiếm này, bây giờ thanh kiếm đang nằm trong tay tôi, quy tắc rất đơn giản!”
“Ai đánh bại được tôi, kiếm thuộc về người đó!”
Bầu không khí trong nhà đấu giá bỗng trở nên tĩnh lặng, từng ánh mắt kinh ngạc quét qua Diệp Thiên.
Mọi người đều biết sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/350026/chuong-1749.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.