Lư Chính Vũ chắp hai tay, truyền kỳ đầy vẻ vang của Tam Trung lại chuẩn bị khom người cúi lạy Diệp Thiên.
“Hiệu trưởng Lư, nói quá lời rồi!”
Diệp Thiên tiến lên một bước, cánh tay nâng ông ta lên.
“Ông là hiệu trưởng vẻ vang của Tam Trung, tôi từng là một học sinh Tam Trung, một lạy này của ông tôi không nhận nổi!”
“Vả lại, Tam Trung cũng là trường cũ của tôi, tôi ra tay cũng là hợp tình hợp lý, không cần nói đến chuyện cám ơn!”
Cậu nói xong, mặc kệ phản ứng của Lư Chính Vũ, đột nhiên quay sang Tiếu Văn Nguyệt.
“Buổi lễ kết thúc, cô giúp tôi nói với dì một tiếng, buổi tối tôi sẽ đến nhà gặp!”
Ánh mắt Tiếu Văn Nguyệt chợt ngưng lại, qua mấy giây mới phản ứng lại, cô ta lại nhìn lên sân khấu thì không còn nhìn thấy bóng dáng Diệp Thiên đâu.
Rất nhiều giáo viên học sinh Tam Trung cũng đồng loạt định thần lại, toàn bộ đều tìm kiếm bóng dáng Diệp Thiên, nhưng trên sân khấu ngoài một mình Lư Chính Vũ thì làm gì có bóng dáng Diệp Thiên đâu?
Rất nhiều nữ sinh đều buồn bã, nam sinh thì đấm ngực dậm chân, muốn bái Diệp Thiên làm thầy, trong hội trường nuối tiếc không ngừng.
Lư Chính Vũ khoanh tay đứng, công việc còn lại ở đây ông ta buộc phải ở lại xử lý, ông ta nhìn hướng Diệp Thiên rời đi, âm thầm cảm khái.
Cho dù sau này có xảy ra chuyện gì, nhưng ngày kỷ niệm thành lập trường trăm năm này, chắc chắn vĩnh viễn cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/349973/chuong-1696.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.