Nhìn thấy Diệp Thiên càng lúc càng đến gần, bất giác cô ta lại nhớ đến hơn một năm trước, cảnh tượng Diệp Thiên với một khúc dương cầm đã khiến mọi người sững sờ.
Cô ta khi đó đã nảy sinh tình cảm khác biệt với Diệp Thiên, nhưng đáng tiếc tình cảm này chưa kịp lên men thì Diệp Thiên đã rời trường, bây giờ nhớ lại, trong lòng cô ta đột nhiên có chút hối hận.
Nếu ban đầu, cô ta lấy hết dũng khí tỏ tình với Diệp Thiên khi Diệp Thiên ở dưới sân khấu, thì bây giờ phải chăng đã có một vị trí quan trọng trong sinh mạng của Diệp Thiên rồi không? Chứ không phải chỉ là quan hệ đàn anh đàn em đơn thuần?
Ánh mắt Lục Điềm Hi loé sáng, gương mặt nhỏ có vẻ kích động, trước giờ cô ấy chưa từng cảm thấy mình may mắn vì đã đến Lư Thành Tam Trung như bây giờ, cũng chưa từng giống như lúc này, với thân phận là học sinh Tam Trung mà kích động như vậy.
Cô ấy kiêu ngạo, không phải vì Tam Trung, mà là vì có thể trở thành đàn em của Diệp Thiên mà kiêu ngạo.
Những học sinh khác của Tam Trung ai ai cũng vung tay, hô hào tên của Diệp Thiên, nhiều nữ sinh lại càng điên cuồng kêu gào, thiếu chút đã ngất xỉu.
Cuối cùng, Diệp Thiên và Lư Chính Vũ trở lại sân khấu cử hành lễ kỷ niệm, Diệp Thiên nhìn khắp xung quanh, những đám mây đen che kín cửa sổ bên ngoài đều biến mất, vài tia sáng xanh rọi qua, nhưng học sinh câu lạc bộ Tán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/349972/chuong-1695.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.