Diệp Thiên bình tĩnh, không phát biểu ý kiến, nhưng cậu biết rõ, tuổi tác thật của Lư Chính Vũ chắc chắn là hơn trăm tuổi.
Hiện tại, tuy ông ta trông chưa đến sáu mươi, nhưng ánh mắt lại có vẻ tang thương và điềm nhiên như nhìn thấu luân hồi, chắc chắn là một lão quái vật tuổi tác khó lường.
Đây chắc chắn cũng là một vương cấp trăm năm trước!
“Tam Trung Lư Thành, quả là ngoạ hổ tàng long!”
Diệp Thiên nhếch miệng cười, cảm thấy hứng thú.
Ngoại trừ có cậu là vương cấp đương thời gây chuyện thì trong lịch sử Tam Trong lại còn có một vị hiệu trưởng vương cấp, tu vi trăm năm.
Lư Chính Vũ lên sân khấu, đứng ở trung tâm, ông ta chưa nói gì nhưng cả hội trường đã rơi vào tĩnh mịch, mỗi học sinh đều như ngừng thở, vô cùng kính nể vị hiệu trưởng đã thay đổi Tam Trung này.
Ngay cả những học sinh tinh anh kiêu ngạo như Âu Hạo Thần, Vương Hiên cũng ngồi nghiêm chỉnh, tầm mắt chăm chú, không dám thất lễ.
Lư Chính Vũ khẽ cười chào hỏi mọi người, hiệu trưởng bắt tay, đưa micro vào tay ông ta.
“Hiệu trưởng Lư, hôm nay ông có thể đến đây qua thực là vinh hạnh to lớn của chúng tôi! Những học sinh này có thể nhìn thấy ông cũng là vận may hiếm có của các em, ông không cần kiêng dè, hãy nhiệt tình dạy dỗ những học sinh này và cả những thế hệ sau của chúng ta nữa, ông chính là từ điển sống của chúng ta đấy!”
Tuy hiệu trưởng chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/349941/chuong-1664.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.