Chương trước
Chương sau
“Tôi cảm nhận được hơi thở huyết mạch cậu vô cùng quen thuộc, xem ra cậu là con trai của cô nhóc Tiểu Vân rồi!”

Ông ta quan sát Diệp Thiên một lúc, khẽ gật đầu, vô cùng xúc động.

“Cô nhóc Tiểu Vân?”


Diệp Sơn, Diệp Tinh đều mù mờ, không biết “cô nhóc Tiểu Vân” này là ai, nhưng Diệp Thiên bỗng nhiên lại phản ứng lại.

Ông ta nói đến, chẳng phải là Thi Tú Vân, mẹ cậu sao?

“Ông quen mẹ tôi sao? Rốt cuộc ông là ai?”

Diệp Thiên cảnh giác trong lòng, nhìn qua, ông lão này dường như rất quen thuộc với Thi Tú Vân, thậm chí còn gọi Thi Tú Vân là cô nhóc Tiểu Vân.

Càng như vậy, cậu càng cảm thấy chuyện không đơn giản, ông lão này ẩn nấp ở nhà họ Diệp, lại quen biết Thi Tú Vân, chắc chắn tám chín phần là đến vì Thi Tú Vân.

Bị một cao thủ như vậy nhìn chằm chằm, dù là Diệp Thiên cũng cảm thấy áp lực.

Cậu không sợ đối mặt với kẻ địch mạnh, nhưng lại sợ kẻ địch bên ngoài nhắm vào người thân của mình.

Ông lão cười nhạt, không trả lời, chỉ kiêu ngạo nói: “Cậu nhóc, theo bối phận thì cậu cũng có thể gọi tôi một tiếng thái công rồi!”

“Vừa nãy cậu ra tay với tôi, một quyền kia cũng đủ lý do để tôi phế cậu rồi, nhưng nể mặt cậu là con trai cô nhóc Tiểu Vân nên tôi bỏ qua cho cậu một lần!”

“Nếu còn có lần nữa thì dù cậu là con trai cô nhóc Tiểu Vân, tôi cũng không tha thứ!”

Ông ta vừa dứt lời, thân hình dần biến thành hư không, gần như biến mất vào trong mây mù.

“Đứng lại!”

Diệp Thiên thấy vậy, quát một tiếng, năm ngón tay chụm lại, muốn phong tỏa không gian kia, giữ ông lão lại.

Thân hình ông lão bất động, cánh tay lại vung ra, tay áo khẽ động, trong trời đêm, một tiếng nổ vang lên, mà bản thân Diệp Thiên lúc này cũng biến sắc.

Cậu cảm nhận được, một lực đạo vô cùng kinh khủng giống như núi Thái Sơn đè xuống, từ phía trước đẩy đến.

“Soạt!”

Cả người cậu bật lùi, dù dốc hết lực ra tay nhưng cậu vẫn bị sức mạnh này khiến phải bật lùi về sau, bàn chân chà sát một vệt dài trên đá cẩm thạch, lùi mãi hơn mười trượng.

Thấy vậy, vẻ mặt ba người Diệp Sơn, Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh đều căng cứng!



Rầm!

Diệp Thiên đạp chân xuống đất, ghim sâu vào tầm nửa thước, tạo thành một đường rãnh cỡ nhỏ dài gần chục thước.

Ba người Hoa Lộng Ảnh ở bên cạnh há mồm trợn mắt khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Bọn họ không dám tin.

Thực lực của Diệp Thiên mạnh tới mức nào chứ. Mạnh tới mức có thể hạ gục được cả máy bay chiến đấu siêu thanh, trở thành người duy nhất trong bảng xếp hạng vương cấp. Cho dù có là vương cấp của hàng trăm năm trước muốn so đấu thì cũng không nhiều.

Vậy mà ông cụ này chỉ phất ống tay áo đã khiến Diệp Thiên bị đẩy lùi hang chục thước với hành động trông nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay, không hề tốn chức sức lực nào. Thực lực như vậy đúng là kinh thiên động địa.

Diệp Thiên lùi lại hơn chục thước. Bàn tay cậu dấy lên một luồng sáng màu lam với sức mạnh chấn động mới có thể chống lại luồng sức mạnh cực lớn kia và đứng vững.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.