Chương trước
Chương sau
“Phiền cậu ở đây đợi chúng tôi ra. Sau khi lấy được đồ, sẽ thuê chiếc xe việt dã của cậu cùng đi, thù lao và lợi lạc chắc chắn sẽ khiến cậu hài lòng!”

Ông ta nói chuyện chỉn chu và khá thành khẩn, thế nhưng giọng điệu lại giống như đang sắp xếp và yêu cầu Diệp Thiên phải làm theo sự sắp xếp đó.

Ông ta nói xong, lập tức quay về phía Hoàng Hàm Vũ.


“Cậu Hoàng, chuyện này đến đây thôi. Cùng trong sa mặc, mọi người nên giúp đỡ lẫn nhau. Lúc này xảy ra xung đột không phải là hành động thông minh đâu!”

“Nếu cậu có ý gì thì sau khi rời khỏi xa mạc này, Lâm mỗ tôi sẽ không tham dự vào, thế nào?”

Mặc dù Hoàng Hàm Vũ rất ngông cuồng, chẳng phải kiêng dè gì khi ở đảo này nhưng từ nhỏ cậu ta đã nghe qua uy danh của Lâm Tường.

Dù Lâm Tường làm việc cho nhà họ Tần, bề ngoài là vệ sĩ thân cận của ông cụ Tần nhưng thực ra địa vị cực cao, không hề thấp hơn cả ông cụ và đây là người bạn tốt của ông cụ Tần.

Cũng là do nhận được ân huệ của ông cụ Tần lúc còn trẻ nên mới làm việc cho nhà họ Tần mười năm, trở thành vệ sĩ bảo vệ sự an toàn cho ông cụ.

Khắp Đảo Kho Báu này, địa vị của Lâm Tường không hề thấp hơn các gia chủ danh gia vọng tộc khác. Hoàng Hàm Vũ từng nghe nói, Lâm Tường là chí tôn võ đạo gì đó, không lâu trước đó còn được xếp vào bảng xếp hạng của Hoa Hạ ở vị trí 20. Địa vị được tôn kính tới mức nào chứ.

Dù ông nội cậu ta ở đây thì cũng phải gọi Lâm Tường một tiếng ông Lâm thì sao cậu ta dám tạo phản?

Nghe Lâm Tường nói vậy, cậu ta lập tức gật đầu: “Ông Lâm nói phải, tôi nghe lời ông!”

Thấy Lâm Tường ra mặt, Tần Đông Tuyết thở phào. Cô ấy vốn tưởng mọi chuyện sẽ dừng lại ở đó, nào ngờ, Diệp Thiên một lần nữa lên tiếng.

“Nể mặt ông?”

Diệp Thiên nhếch miệng khinh thường, nhìn thẳng Lâm Tường: “Dựa vào ông mà đủ tư cách bắt tôi phải nể mặt?”

Nghe thấy vậy biểu cảm vốn bình thường của Lâm Tường trở nên biến đổi.

Mấy người Tần Đông Tuyết và Hoàng Hàm Vũ cũng tái mặt vì kinh ngạc.

Diệp Thiên đột nhiên lại nói, Lâm Tường không xứng để cậu nể mặt! Đây là Lâm tiên sinh uy danh của Đảo Kho Báu đấy!

Là người quản lý cao nhất của đảo này, nên ai cũng tỏ ra kính trọng. Mấy gia chủ, trưởng tộc của gia tộc lớp cũng tỏ ra ngang hàng. Tới chín phần giới thượng lựu khi tổ chức tiệc hội đều cảm thấy vinh hạnh khi mời được Lâm Tường tới dự.

Vậy mà giờ đây, một thanh niên hai mươi tuổi lại tỏ ra bất kính với Lâm Tường như vậy. Còn nói Lâm Tường không đủ tư cách khiến cậu nể mặt. Điều này khiến họ cảm thấy Diệp Thiên điên thật rồi.

“Tên này đúng là một tên ngốc!”

Hoàng Hàm Vũ suýt nữa bật cười. Cậu ta vốn định làm khó Diệp Thiên nhưng Lâm Tường đã lên tiếng nên cũng đành thôi.

Giờ đây, Diệp Thiên dám đối chất với Lâm Tường, nói Lâm Tường không đủ tư cách thì đúng là chán sống.

Khoảnh khắc này đến cả Tần Đông Tuyết đều cảm thấy bất lực. Cô ấy thầm lắc đầu và cảm thấy không vui.

Lâm Tường làm việc cho nhà họ Tần, là một trong những người mà cô ấy kính trọng nhất. Thái độ của Diệp Thiên đối với Lâm Tường như vậy thì cho dù cậu có cứu mạng cô, cô cũng cảm thấy không hài lòng.

Lâm Tường tối sầm mặt, trở nên lạnh lùng hơn.

“Người trẻ, cậu có biết câu họa từ miệng mà ra không?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.