“Tôi thấy anh ở trong sa mạc này lái xe lâu quá nên đâm ra ngu ngốc rồi!”
Tần Đông Tuyết khẽ dao động đôi mắt và cũng cảm thấy bất ngờ. Cô ấy không ngờ Diệp Thiên lại nói ra những lời như vậy.
Đối diện với sự chế giễu của Hoàng Hàm Vũ, Diệp Thiên không buồn quan tâm chỉ nhìn Tần Đông Tuyết.
“Cô vẫn còn ba giây để suy nghĩ!”
Tần Đông Tuyết đối diện với ánh mắt của Diệp Thiên thì khẽ biến sắc. Chuyện này, theo lý mà nói là do thái độ của Hoàng Hàm Vũ quá đáng quá. Không thuận với ý của Diệp Thiên. Thế nhưng nhà họ Tần và nhà họ Hoàng có mối quan hệ tốt, hơn nữa cô ấy lại là châu báu của nhà họ Tần. Lần này Hoàng Hàm Vũ còn không ngại nghìn dặm xa xôi cùng cô tới vùng sa mạc Trung Đông, sao cô ấy có thể để Hoàng Hàm Vũ rời đi được.
Cô ấy nhìn Diệp Thiên và nói với vẻ âm trầm: “Diệp Thiên, hay là thế này. Anh cứu tôi, tôi hết sức cảm kích, thù lao mà tôi hứa với anh, chắc chắn sẽ không thiếu. Chuyện vừa rồi, coi như là sự cố, đừng để bụng được không?
Diệp Thiên điềm nhiên, chỉ nhìn Tần Đông Tuyết. Ba giây sau cậu gật đầu.
“Ba giây đã trôi qua!”
Cậu cho tay vào túi, liếc nhìn đám đông.
“Tìm báu vật tới đây kết thúc!”
“Những thứ ở đây, mỗi một món đều không liên quan tới mọi người! Mọi người về đi!”
Cậu chỉ về phía Tần Đông Tuyết, lạnh lùng nói: “Bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/349773/chuong-1496.html