Chương trước
Chương sau
“Diệp Thiên? Diệp Lăng Thiên?”

Nghe thấy hai chị em nói ra tên của tổng giáo quan Nam Long Nhận, Kỷ Nhược Tuyết suýt nữa bật cười.

Đây chẳng phải là Diệp Thiên sao?


Cô ấy cũng có chút kinh ngạc, cô ấy không ngờ Diệp Thiên lại còn có thân phận như vậy, sẽ trở thành tổng giáo quan của Nam Long Nhận, hơn nữa còn làm nhiều chuyện lớn kinh thiên động địa như vậy.

Nhìn thấy vẻ mặt khâm phục và mong mỏi của hai chị em khi nhắc đến tổng giáo quan, lại nghĩ đến lúc trước bọn họ đã công kích vô tình với Diệp Thiên, vẻ mặt Kỷ Nhược Tuyết bỗng có chút gian xảo.

“Diệp Lăng Thiên này thật sự lợi hại đến vậy sao?”

Cô ấy giả vờ không để ý, thuận miệng hỏi, đợi hai chị em trả lời.

Lâm Trạch Nhã mở lời trước: “Vấn đề không còn là anh ấy lợi hại hay không! Anh ấy chính là linh hồn thật sự của giới võ đạo, là người không thể thay thế!”

“Ở Nam Long Nhận, lúc đó anh ấy ở trước mặt toàn bộ thành viên và phó giáo quan, khoảng cách hơn trăm mét, một chưởng đã đánh vỡ cái đỉnh đồng nặng gần cả nghìn cân!”

“Anh ấy từng ở trên đỉnh núi Phi Vũ ở Lư Thành, một mình đánh bại một vị chí tôn võ đạo đã hoành hành Hoa Hạ năm mươi năm, còn có một đại sư kiếm thuật từ Nhật Bản vượt biến mà đến nữa!”

“Trên sông Lan Thương tỉnh Vân, anh ấy và lão tổ của Đường Môn Xuyên Thục đã quyết đấu trên không, đánh đến mức nước sông dâng trào, cuối cùng đã chém chết lão tổ Đường Môn Xuyên Thục trên sông!”

“Trên biển Nam Hải, một mình anh ấy ứng chiến với mười một vị cảnh giới siêu phàm, toàn bộ đều chiến thắng, diệt sạch toàn bộ Chiến Thần Điện...”

Từ lời nói Lâm Trạch Nhã, từng sự kiện kinh thiên động địa được kể lại, ngay cả Nhược Kỷ Tuyết biết rõ thân phận thật sự của Diệp Thiên mà vẻ mặt cũng nghiêm trọng, càng lúc càng kinh sợ.

Chỉ qua mấy tháng ngắn ngủi, Diệp Thiên tiến bộ quả thực có thể nói là đáng sợ, đã đến mức không còn là người, mạnh mẽ không lường được.

Cô ấy vốn cho rằng bản thân vài tháng nay nỗ lực tiến bộ, đứng ngang hàng với siêu sao quốc tế, thiên vương ca hậu, thì đã có thể đuổi theo bước chân Diệp Thiên, nhưng bây giờ xem ra, vẫn còn cách quá xa.

“Một tháng trước, anh ấy đã đạt vị trí đầu tiên trên bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, trở thành người đầu tiên hoàn toàn xứng đáng trong lịch sử bảng xếp hạng sức mạnh thế giới. Trước đó không lâu ở thủ đô, anh ấy đã chém giết hơn trăm sát thủ bao gồm cả “Huyết Ma”, uy chấn thiên hạ!”

“Tổng giáo quan đã không còn là người đứng cùng thứ bậc với chúng ta nữa rồi, sức mạnh của anh ấy không thể dùng ngôn từ để miêu tả được nữa!”

Giọng điệu của Lâm Trạch Nhã tràn đầy kinh sợ và tán thưởng, hai mắt sinh động sáng rực, chỉ mong muốn có thể tận mắt nhìn thấy từng chuyện kinh thiên động địa này.

Đôi mắt Lâm Trạch Nhu khẽ chớp, cũng không nhịn được mà nói: “Tiểu Tuyết, em không phải người tu võ, cũng không hiểu giới võ đạo, thật sự em khó mà tưởng tượng được tổng giáo quan của bọn chị là thế nào!”

“Cũng chỉ có anh ấy, mới có thể khiến toàn bộ Nam Long Nhận kính phục, chỉ có anh ấy mới có thể khiến tướng Lương phụ trách quân sự bốn tỉnh thiết lập đặc quyền cho anh ấy!”

“Anh ấy chính là chiến thần của Hoa Hạ chúng ta, bởi sự tồn tại của anh ấy mà giới võ đạo thế giới nghiễm nhiên do Hoa Hạ đứng đầu!”

Kỷ Nhược Tuyết định thần lại từ cảm giác chấn động, nhìn thấy hai chị em tràn đầy kính phục, trong lòng cô ấy lại càng buồn cười.
Bọn họ không hề nhìn thấy vẻ mặt của Kỷ Nhược Tuyết, chỉ nghe Lâm Trạch Nhu thở dài nói: “Ai, nói ra thì ban đầu chị với chị ấy cũng chậm mất một bước!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.