Chương trước
Chương sau
Hai chị em nghe thấy vậy thì trở nên nghiêm túc với vẻ mặt tự hào.

“Em còn có hứng thú với Nam Long Nhận của bọn chị à? Cũng được, dù sao cũng rảnh rang, coi như là trò chuyện với em vậy!”

Lâm Trạch Nhã vươn vai, lên tiếng: “Thực ra chị và tiểu Nhu vẫn chưa được coi là thành viên chính thức của Nam Long Nhận, mới được chọn vào vào vài tháng trước thôi!”


“Khi gia nhập đội, thực lực của chị và tiểu Nhu kém hơn bây giờ nhiều. Cùng lắm cũng chỉ so găng được với những người mới luyện võ. Nhưng giờ đây, sau bốn tháng thì thực lực của bọn chị đã tăng vọt. Giờ đây có thể bất phân thắng bại với người luyện võ cấp bậc võ sư rồi. Vì vậy mới nhận đặc phái tới bảo vệ em!”

Từ khi biết Diệp Thiên đang đứng đầu giới võ đạo thì Kỷ Nhược Tuyết cũng cảm thấy có hứng thú với những chuyện như tu luyện. Cô gãi đầu, nói với vẻ tò mò: “Thực lực của bọn chị tại sao lại có thể tăng lên nhiều như vậy trong bốn tháng thế?”

Lâm Trạch Nhã mỉm cười, nháy mắt với vẻ tinh nghịch.

“Bởi vì bọn chị tu luyện công pháp võ tu mà chỉ có thành viên của Nam Long Nhận mới được phép luyện tập. Tên của công pháp là điều cơ mật của cả đội, chị không tiện nói ra. Em chỉ cần biết, công pháp đó rất mạnh, có thể thúc đẩy tiềm lực của một người, khiến cho họ mạnh lên ở mức độ mạnh nhất!”

“Không lâu trước đó trong trận đấu Nam Bắc, Nam Long Nhận của bọn chị đã giành vị trí số một cũng là vì công pháp đó!”

“Lợi hại vậy cơ à?”, Kỷ Nhược Tuyết kinh hãi kêu lên:"Nghe nói ở Nam Long Nhận và Bắc Long Nhận cao nhất là tổng giáo quan, công pháp này có phải là do tổng giáo quan dạy bọn chị không?”

Nhắc tới tổng giáo quan, hai chị em khẽ tái mặt, đôi mắt ánh lên sự khâm phục.

“Đúng là công pháp này do tổng giáo quan để lại. Nói tới giáo quan, thật sự là một sự tích truyền kỳ nói mãi không hết!”

“Trong Nam Long Nhận, mỗi một thành viên đều coi tổng giáo quan như thần linh, không có ai là không phục hay bất kính!”

“Tổng giáo quan chỉ quản lý Nam Long Nhận một tháng mà có thể khiến Nam Long Nhận xảy ra sự thay đổi điên đảo. Toàn bộ đội quân từ trên xuống dưới bất luận là những vương bài không chịu khuất phục hay là những thành viên lão làng thì đều cảm thấy bái phục tổng giáo quan!”

“Cái gì mà một chưởng mở núi, quyết chiến giang sơn đều đã trở thành những truyền thiết mà Nam Long Nhận bọn chị nghe nhiều lần!”

“Thậm chí tướng Lương còn thiết kế ra một cơ chế đặc biệt. Đó là giáo quan sau này của Nam Long Nhận đều chỉ có thể là chức phón, chức tổng giáo quan không bao giờ thay đổi, luôn là chức cao nhất trong Nam Long Nhận!”

Lâm Trạch Nhu vuốt cằm, cũng xen vào với vẻ buồn bã: “Đáng tiếc hai chị em vào muộn một tuần không được tận mắt chứng kiến uy phong tuyệt thế của tổng giáo quan!”

“Woa, lợi hại vậy”, Kỷ Nhược Tuyết lấp láy đôi mắt, thầm nghĩ tổng giáo quan mà hai chị em này sùng bái có vẻ còn mạnh hơn cả Diệp Thiên.

Cô ngồi dậy, hỏi với vẻ kỳ lạ: “Mọi người biết tên của vị tổng giáo quan đó không?”

“Hai chị em gật đầu, Lâm Trạch Nhã nghiêm túc nói: “Tổng giáo quan tên là Diệp Thiên!”

“Diệp Thiên sao?”, Kỷ Nhược Tuyết khựng người, sao vị tổng giáo quan này lại có cùng tên với Diệp Thiên chứ?

Chỉ thấy Lâm Trạch Nhu lên tiếng: “Đó không chỉ là tổng giáo quan của Nam Long Nhận mà còn có danh tiếng lẫy lừng trong giới võ đạo quốc tế nữa!”

“Phải rồi, hình như giáo quan còn có một tên khác là Diệp Lăng Thiên!”

Hai chị em bàn luận về tổng giáo quan mà họ coi như thiên thần mà không hề chú ý thấy Kỷ Nhược Tuyết lúc này đã tái mặt.

“Diệp Thiên? Diệp Lăng Thiên sao?”

Kỷ Nhược Tuyết cười thầm, biểu cảm trông vô cùng đặc sắc.
Đây chẳng phải là Diệp Thiên mà cô ấy biết sao?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.