Chương trước
Chương sau
“Thiên Sát Địa Tuyệt, Si Mị Võng Lượng sao?”

Hay gọi cách khác là Thiên Sát Địa Tuyệt, Yêu Ma Quỷ Quái.

Diệp Thiên nghịch cây đèn trên bàn, thản nhiên nói: “Là La Võng?”


Cậu cũng hiểu đôi chút về La Võng. Dù sao hiện nay cậu cũng nổi tiếng khắp thế giới, tập đoàn Lăng Thiên cũng phát triển mạnh tới vị trí số một, vì vậy thông tin mà cậu thu thập được sẽ càng nhanh nhạy hơn trước đây.

Thông tin mà Ngô Quảng Phúc mang tới thì trong đó cậu đã biết được chuyện viện trọng tài thưởng hai tỉ tệ tiền thưởng cho việc săn giết cậu, và La Võng chính là tổ chức sát thủ nhận giải.

Theo như cậu biết, trong La Võng bao gồm có bốn sát thủ trong bảng sát thủ hàng xếp hạng sát thủ hàng đầu thế giới. Đây là một tổ chức sát thủ thần bí, cổ xưa cực kỳ. Chúng giữ vị trí này hơn trăm năm và chưa từng có ai có thể vượt qua.

Mạnh như viện trọng tài mà cũng còn phải kiêng dè tổ chức thần bí này vài phần, không dám va chạm nhiều, thậm chí có rất nhiều chuyện viện trọng tài không tiện đích thân ra tay thì đều nhờ việc công bố giải thưởng trên bảng sát thủ để nhờ La Võng giúp đỡ xử lý.

Đàm Băng Băng với dáng vẻ tuyệt sắc khẽ nói: “Cái gọi là Thiên Sát Địa Tuyệt, Yêu Ma Quỷ Quái tám chữ này đúng là đại diện cho La Võng. Nhưng 99% người trên thế giới này không biết ý nghĩa thực sự của nó là gì.

“Tám chữ này đại diện cho cấp bậc của tám sát thủ bên trong nội bộ La Võng. Thiên là cao nhất và Lượng là thấp nhất.

Diệp Thiên khẽ đanh mắt, giờ thì đã hiểu ra, điều này cũng giống như khi một mình cậu san bằng thế giới hắc ám ở Lư Thành.

Thế giới hắc ám của thế giới nằm ở những tổ chức sát thủ, trong đó nội bộ cũng có những chế độ phân cấp chặt chẽ, được chia làm Thiên sát và Địa sát.

Còn La Võng thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với thế giới Hắc Ám nên được phân làm tám cấp.

Đàm Băng Băng tiếp tục nói: “Trong La Võng, mỗi cập bậc của một sát thủ đều có khoảng cách cực kỳ lớn. Với những sát thủ mang bốn cấp bậc Yêu Ma Quỷ Quái thì đều thuộc vòng ngoài của La Võng.

“Từ cấp bậc Tuyệt trở nên thì mới là những cao thủ thực sự của La Võng!”

Diệp Thiên uống một ngụm rượu, thản nhiên nói: “Cô nói cho tôi thông tin này thì vẫn chưa đủ để đổi lấy mạng của cô đâu!”

Cái gì mà La Võng chứ, đối với cậu mà nói, thì cậu không hề có hứng thú.

“Diệp đế vương đừng vội, tôi vẫn chưa nói hết!”

Đàm Băng Băng nở nụ cười thần bí, sau đó hỏi lại: “Tôi xếp vị trí thứ ba trong bảng xếp hạng sát thủ quốc tế, theo Diệp đế vương thì cậu cảm thấy tôi thuộc cấp bậc nào trong La Võng?”

Diệp Thiên nghe thấy vậy thì đôi mắt lấp láy.

Đàm Băng Băng có biệt danh là Ripper, xếp vị trí thứ ba trong bảng sát thủ, là sát thủ trong đám sát thủ, dù tổ chức La Võng thần bí và cực kỳ mạnh như vậy thì có lẽ cô ta cũng xếp thứ hạng cao và cũng phải là cấp bậc Thiên trong tổ chức này.

Nhưng nghe giọng điệu của Đàm Băng Băng thì có vẻ như sự việc không đơn giản như cậu tưởng tượng.

“Có lẽ Diệp đế vương đã đoán ra rồi, trong La Võng, tôi chỉ thuộc cấp bậc Sát mà thôi!”

“Barret – người được coi là thần súng vừa rồi bắn tỉa ám sát cậu cũng giống tôi chỉ là cấp bậc Sát mà thôi.

Cuối cùng thì Diệp Thiên cũng tái mặt vài phần và để Đàm Băng Băng nói tiếp.
Đàm Băng Băng trầm giọng với ánh mắt kiêng dè: “Trong La Võng, người thật sự đạt tới cấp bậc Thiên chỉ có hai người!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.