Chương trước
Chương sau
Diệm Linh Cơ dẫn đầu bỗng đanh mặt.

Một bàn tay từ trong không trung thò ra chộp lấy chân của bà ta.

“Khốn khiếp!”


Diệm Linh Cơ gầm lên, cơ thể bùng cháy tạo thành một bàn tay lửa và lao về phía trước

“Ầm!”

Diệp Thiên chộp lấy tay Diệm Linh Cơ, ấn mạnh tạo thành một cái lỗ, sau đó lật người lao về phía bốn vị thẩm phán trưởng và nở nụ cười tà mị.

Bốn vị thẩm phán trưởng còn lại có tu vi không bằng Poru, Douglas và cũng không có năng lực siêu nhân như Diệm Linh Cơ.

Khoảnh khắc Diệp Thiên xuất hiện, bọn họ chỉ cảm thấy một nỗi sợ hãi bao trùm toàn thân. Trong đó có một người còn không kịp cả kêu cứu thì đã bị năm ngón tay của Diệp Thiên tấn công, chỉ còn nghe thấy tiếng kêu răng rắc. Đầu của người này biến hình, khuôn mặt già nua trở nên méo mó và rồi tắt thở, tan biến.

Diệp Thiên vứt thi thể người này qua một bên, lao về phía ba người thẩm phán với vẻ kinh hoàng cực độ kia như một con mãnh hổ.

Trong ba vị thẩm phán còn lại, người đàn ông ta cầm trường đao màu máu có tu vi mạnh nhất. Người đàn ông rút thanh đao ra quét ngang ngực, ánh sáng đỏ máu chói lòa. Cả không gian như được nhuốm đỏ để có thể tránh được đòn tấn công bạt mạng của Diệp Thiên.

Đôi mắt Diệp Thiên trở nên lạnh lùng. Cậu tung ra một nắm đấm.

“Keng!”

Tiếng kim loại va chạm vang lên. Lửa bắn ra từ thanh trường đao. Người đàn ông sợ hãi, một ngụm máu tươi phun ra nhưng người này còn chưa kịp né tránh thì đã có tiếng gãy vang lên.

Nắm đấm lửa của Diệp Thiên va chạm trực tiếp với trường đào khiến nó gãy vụn và lao thẳng vào ngực người đàn ông.

Ông ta trợn tròn mắt, sợ hãi cùng vẻ không dám tin đều được toát ra từ khuôn mặt mình. Nắm đấm của Diệp Thiên xuyên qua cơ thể tạo thành một cái lỗ trên cơ thể người này.

“Ma quỷ, cậu ta chính là ma quỷ!”

Hai vị trưởng thẩm phán còn lại làm gì còn khả năng chiến đấu. Bọn họ đã sớm sợ tới mức hồn bay phách tán bèn hét lên và định bỏ chạy.

“Bỏ chạy sao?”

Diệp Thiên cười lạnh lùng, nhào về phía trước, một trái một phải siết cổ cả hai người đó.

“Rắc!”

Cậu siết bàn tay. Tiếng xương kêu răng rắc vang lên. Ánh mắt hai người kia trở nên mơ hồ rồi đanh lại.

Đám đông tái mặt. Lại là bốn vị thẩm phán trưởng nữa bị tiêu diệt hoàn toàn.

Mười hai vị thẩm phán trong khoảng thời gian mười phút ngắn ngủi thì đã chết tới bảy người.

“Đồ khốn!”

Douglas và Poru gầm lên và lao về phía Diệp Thiên.

Diệp Thiên chẳng buồn nhìn, chỉ gầm lên: “Phệ Thiên Cửu Chuyển, Phong Lội Bộ!”

“Rầm!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.