Chương trước
Chương sau
“Cái gì?”

Francis thất kinh, không dám tin.

Cái gọi là Thần Ma Chi Khu là sức mạnh vô cùng khủng khiếp, có khả năng phòng ngự to lớn, khả năng bất bại và khả năng dời non lấp biển.


Trong khắp lịch sử, người tu thành Thần Ma Chi Khu cũng chỉ có vài người. Dù cao thủ của viện trọng tài có nhiều như nấm thì cũng chỉ có một người là tu luyện được mà thôi, không có người thứ hai.

Huyết Ma Chi Thể mà hắn tu luyện được là được truyền từ người đó. Huyết Ma Chi Thể khi đạt tới đại thành thì có thể sánh bằng Thần Ma Chi Khu, sở hữu lớp áo giáp phòng ngự chống đạn dược và thậm chí là chống được cả bom.

Dù lúc này hắn chỉ còn thiếu một chút nữa để đạt tới Thần Ma Chi Thể thì cũng đã đủ để vượt qua được giới hạn âm thanh và có thể phá cả núi rồi.

Vậy mà không ngờ thần thông luyện thể của Diệp Thiên lại còn hơn của hắn.

Độ mạnh của cơ thể Diệp Thiên đã vượt quá sức tưởng tượng của hắn. Bất luận là hắn tấn công thế nào thì Diệp Thiên cũng không bị làm sao. Diệp Thiên mới giơ tay giơ chân mà đã có thể đánh hắn bay màu, thậm chí gãy cả tay như vậy. Vậy thì hắn còn đánh đấm gì nữa?

“Diệp Lăng Thiên, rốt cuộc cậu là dạng quái thai gì vậy?”

Francis khẽ dao động hai mắt, hằm hằm sát khí.

Cả bốn chiêu của hắn Huyết Ma Chi Thể, Sức mạnh thẩm phán, chiến giáp màu đỏ máu và Võng Huyết sát trận đều đã xuất chiêu vậy mà đối diện với Diệp Thiên, hắn giống như đối diện trước một ngọn núi lớn, không thể nào vượt qua, không thể nào nhìn thấy điểm tận cùng.

Thậm chí hắn còn cảm nhận được Diệp Thiên vẫn chưa thi triển toàn bộ sức mạnh.

“Diệp Lăng Thiên, đợi tôi luyện Huyết Ma Chi Thể thành đại thành thì tôi nhất định sẽ quay lại tìm cậu! Rửa nỗi nhục này!”

Cậu ta nghĩ vậy, năng lượng màu đỏ dưới chân khẽ tập trung tạo thành một chiếc đĩa ánh sáng màu đỏ máu.

Đó là Huyết Thuẫn Chi Thuật độc đáo của hắn, dùng năng lượng màu đỏ máu làm cầu dẫn, trong nháy mắt có thể trốn thoát tại chỗ. Hắn đã chuẩn bị điều này từ trước đó.

Người con thẩm phán đầy kiêu ngạo này khi đối diện với Diệp Thiên thì giờ cuối cùng đã phải lựa chọn cách chạy trốn.

“Sao thế? Định chạy à?”

Hắn vừa mới nghĩ vậy thì Diệp Thiên đã khẽ cười.

Francis cảm thấy ớn lạnh. Hắn có thể cảm nhận được đứng trước Diệp Thiên, hắn chẳng còn giữ được bí mật gì nữa. Bất kỳ suy nghĩ nào của hắn cũng bị Diệp Thiên đọc vị.

“Trước đó nói là muốn giết tôi, khẩu khí lớn lắm mà. Sao giờ đã định bỏ chạy thế, làm gì có chuyện nào hời như thế chứ?”

“Tôi đã giết nhiều người của viện trọng tài như vậy thì thêm một người cũng không sao đâu!"

“Cú đấm này coi như là món quà tôi tặng cho các vị thẩm phán vương nhé!”

Diệp Thiên vừa dứt lời thì tay phải đã giơ lên tạo ra thế đấm. Phía sau cậu, luồng nguyên khí điên cuồng dâng lên như ngăn cách cậu với những người xung quanh.

“Không hay rồi!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.