Vậy mà chỉ câu nói vừa rồi của Diệp Thiên đã đồng nghĩa với việc ép chính mình vào đường chết, bắt Lâm Thiếu Bân tới gặp cậu. Đúng là quá ngông cuồng. Đây rõ ràng là không coi cậu ấm số một tỉnh Xuyên Lâm Thiếu Bân ra gì.
Bất luận là thể diện hay là việc kinh doanh thì chắc chắn Lâm Thiếu Bân đều sẽ không tha thứ cho Diệp Thiên.
“Được, được lắm!”
Người thanh niên dẫn đầu nhóm Gia Hồng vỗ tay ba lần và nụ cười càng lúc càng nham hiểm hơn.
“Dám lấy cậu Bân ra làm trò đùa. Người trẻ, thật bái phục sự dũng cảm của cậu!”
“Kêu cậu Bân tới đây gặp tôi. Cậu có biết cậu đang nói gì không? Chỉ riêng câu nói này của cậu là có thể khiến cậu và người xung quanh cậu gặp đại nạn rồi đấy!”
Lâm Hán Bình và Lâm Lạc Thiên chửi Diệp Thiên không ngớt.
Mẹ kiếp, cậu tự muốn chết thì cũng đừng lôi theo bọn tôi chứ!
Bắt Lâm Thiếu Bân tới đây! Câu nói này, khắp tỉnh Xuyên người dám nói ra chắc không quá năm người, nhưng rõ ràng là Diệp Thiên không nằm trong số đó.
Bọn họ không khỏi nghi ngờ, Diệp Thiên có phải là không nắm được tình hình ở tỉnh Xuyên hay không, hay là cậu không biết Lâm Thiếu Bân là ai.
“Hậu quả sao?”
Diệp Thiên nhếch miệng cười và khẽ xua ngón tay.
“Dù là Lâm Thiếu Bân ở đây thì cũng không dám nói với tôi bằng giọng điều đó. Anh chẳng qua chỉ là một con chó, tự cho mình là tốt đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/349390/chuong-1113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.