Chương trước
Chương sau
Vậy mà chỉ câu nói vừa rồi của Diệp Thiên đã đồng nghĩa với việc ép chính mình vào đường chết, bắt Lâm Thiếu Bân tới gặp cậu. Đúng là quá ngông cuồng. Đây rõ ràng là không coi cậu ấm số một tỉnh Xuyên Lâm Thiếu Bân ra gì.

Bất luận là thể diện hay là việc kinh doanh thì chắc chắn Lâm Thiếu Bân đều sẽ không tha thứ cho Diệp Thiên.

“Được, được lắm!”


Người thanh niên dẫn đầu nhóm Gia Hồng vỗ tay ba lần và nụ cười càng lúc càng nham hiểm hơn.

“Dám lấy cậu Bân ra làm trò đùa. Người trẻ, thật bái phục sự dũng cảm của cậu!”

“Kêu cậu Bân tới đây gặp tôi. Cậu có biết cậu đang nói gì không? Chỉ riêng câu nói này của cậu là có thể khiến cậu và người xung quanh cậu gặp đại nạn rồi đấy!”

Lâm Hán Bình và Lâm Lạc Thiên chửi Diệp Thiên không ngớt.

Mẹ kiếp, cậu tự muốn chết thì cũng đừng lôi theo bọn tôi chứ!

Bắt Lâm Thiếu Bân tới đây! Câu nói này, khắp tỉnh Xuyên người dám nói ra chắc không quá năm người, nhưng rõ ràng là Diệp Thiên không nằm trong số đó.

Bọn họ không khỏi nghi ngờ, Diệp Thiên có phải là không nắm được tình hình ở tỉnh Xuyên hay không, hay là cậu không biết Lâm Thiếu Bân là ai.

“Hậu quả sao?”

Diệp Thiên nhếch miệng cười và khẽ xua ngón tay.

“Dù là Lâm Thiếu Bân ở đây thì cũng không dám nói với tôi bằng giọng điều đó. Anh chẳng qua chỉ là một con chó, tự cho mình là tốt đẹp mà thôi!”

“Lúc trước, khi Lâm Thiếu Bân bị tôi đánh gãy hai chân thì còn không biết anh đang ở đâu đấy, dựa vào anh mà cũng dám hỗn với tôi à?”

Diệp Thiên nói vậy khiến thanh niên kia lập tức tái mặt.

“Đánh gãy hai chân sao?”

Hắn lầm bầm, biểu cảm không còn được thảnh thơi như trước nữa mà ngược lại tỏ ra kinh ngạc.

Lâm Thiếu Bân bị đánh gãy hai chân, chuyện này không nhiều người biết, chỉ có người trong nhà họ Lâm mới biết mà thôi.

Cũng chính vì hai chân của Lâm Thiếu Bân bị đánh gãy, sau khi hồi phục thì mới không còn cái tính ngang ngược như trước nữa mà trở nên trầm tính hơn. Làm chuyện gì cũng nghĩ trước nghĩ sau, dần dần trở thành một ngôi sao mới nổi trong giới thương nhân của tỉnh Xuyên.

Chuyện này đã hơn một năm trôi qua, thế nhưng mọi thứ vẫn hiện rõ trước mặt thanh niên kia mới như ngày hôm qua. Hắn biết rõ người đánh gãy chân của Lâm Thiếu Bân là ai, đó là một nhân vật tầm cỡ thật sự. Đến cả Lâm Thiên Nam – một nhân vật cỡ lớn ở tỉnh xuyên mà cũng đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, bảo sao thì làm vậy.

Giờ Diệp Thiên lại nói ra việc Lâm Thiếu Bân bị đánh gãy chân thì là có ý gì?

Hắn run rẩy, đột nhiên phản ứng lại. Nhìn Diệp Thiên trẻ măng rồi lại nhớ tới việc Diệp Thiên vừa báo danh tính thì hắn bỗng đơ mặt.

“Trẻ như thế này, lại họ Diệp, còn đánh gãy chân của cậu Lâm, không thể sai được, chắc chắn là cậu ta!”

Người thanh niên kia người đẫm mồ hồ, ướt cả lưng. Trong nháy mắt, hắn chỉ cảm thấy như từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục.

“Diệp…Diệp!”

Hắn lắp bắp, hai chữ tiếp theo dù có thế nào cũng không nói ra được thành lời.

Đúng lúc đám đông kia còn đang nghi ngờ thì thanh niên không chút do dự, cúi người quỳ phụp xuống trước mặt Diệp Thiên với vẻ mặt kinh sợ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.