Thầy Lý nhìn thấy Diệp Thiên đi tới bèn cười lạnh lùng.
“Nhãi, cút đi, đừng có không biết lượng sức mình, tôi là…”
Ông ta còn chưa dứt lời thì một cú bạt tai đã bay tới, không hề báo trước, khiến ông ta chưa kịp phản ứng thì đã bị đập bởi một luồng sức mạnh cực lớn và ngã rầm ra ruộng.
Thầy Lý phun ra một ngụm máu tưới thấm cả ruộng và lập tức bất tỉnh nhân sự.
Chủ võ đường của thành phố Phán đến hôn mê còn không biết vì sao mình bị hôn mê.
“Woa!”
Người dân thôn thấy vậy thì xôn xao kêu lên. Hai chị em Ngô Duyệt Vũ và Ngô Duyệt Tinh đều há hốc miệng với bộ dạng không dám tin.
Lâm Hán Bình đứng bên cạnh thì đơ người, cũng trợn ngược mặt như vừa nuốt phải một cái bánh mì.
Hắn xuất thân con nhà võ mà không đỡ nổi một chiêu của thầy lý. Sự dũng mãnh của thầy Lý có thể địch được mấy chục người, vượt xa hắn.
Vậy mà trước mặt Diệp Thiên, thầy Lý lại không đỡ nổi dù chỉ một chiêu, bị đánh hôn mê chỉ bằng một cú bạt tai. Đây là sức mạnh gì chứ?
Hắn đột nhiên nhớ lại lúc nãy bắt tay Diệp Thiên, Diệp Thiên đã cảnh cáo bên tai hắn khiến hắn toát mồ hôi lạnh.
Nếu lúc nãy Diệp Thiên mà so đo với hắn thì sao hắn có thể là đối thủ của Diệp Thiên được chứ?
Hắn thất thần, rồi lập tức phản ứng lại và khẽ nhếch miệng với vẻ nham hiểm.
“Hừ, Diệp Thiên, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/349388/chuong-1111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.