Chương trước
Chương sau
Thầy Lý nhìn thấy Diệp Thiên đi tới bèn cười lạnh lùng.

“Nhãi, cút đi, đừng có không biết lượng sức mình, tôi là…”

Ông ta còn chưa dứt lời thì một cú bạt tai đã bay tới, không hề báo trước, khiến ông ta chưa kịp phản ứng thì đã bị đập bởi một luồng sức mạnh cực lớn và ngã rầm ra ruộng.


Thầy Lý phun ra một ngụm máu tưới thấm cả ruộng và lập tức bất tỉnh nhân sự.

Chủ võ đường của thành phố Phán đến hôn mê còn không biết vì sao mình bị hôn mê.

“Woa!”

Người dân thôn thấy vậy thì xôn xao kêu lên. Hai chị em Ngô Duyệt Vũ và Ngô Duyệt Tinh đều há hốc miệng với bộ dạng không dám tin.

Lâm Hán Bình đứng bên cạnh thì đơ người, cũng trợn ngược mặt như vừa nuốt phải một cái bánh mì.

Hắn xuất thân con nhà võ mà không đỡ nổi một chiêu của thầy lý. Sự dũng mãnh của thầy Lý có thể địch được mấy chục người, vượt xa hắn.

Vậy mà trước mặt Diệp Thiên, thầy Lý lại không đỡ nổi dù chỉ một chiêu, bị đánh hôn mê chỉ bằng một cú bạt tai. Đây là sức mạnh gì chứ?

Hắn đột nhiên nhớ lại lúc nãy bắt tay Diệp Thiên, Diệp Thiên đã cảnh cáo bên tai hắn khiến hắn toát mồ hôi lạnh.

Nếu lúc nãy Diệp Thiên mà so đo với hắn thì sao hắn có thể là đối thủ của Diệp Thiên được chứ?

Hắn thất thần, rồi lập tức phản ứng lại và khẽ nhếch miệng với vẻ nham hiểm.

“Hừ, Diệp Thiên, cậu biết đánh thì đã làm sao?”

Sau lưng Gia Hồng là Lâm Thiếu Bân, đây là cậu ấm hàng đầu của tỉnh Xuyên, chỉ dựa vào nắm đấm mà đòi chống lại thì đúng là kẻ ngốc nằm mơ.

Diệp Thiên đánh bại thầy Lý không chỉ khiến đối phương kinh hãi mà còn thể hiện rằng Diệp Thiên đã hoàn toàn đứng về phe đối lập với Gia Hồng.

Theo hắn thấy, đối đầu với Lâm Thiếu Bân thì đúng là Diệp Thiên tự tìm đường chết. Hắn thầm trông đợi Diệp Thiên đối đầu với Gia Hồng, như vậy Lâm thiếu Bân đích thân ra mặt để giải quyết Diệp Thiên và giúp hắn quét sạch tình địch của mình.

“Cho các người một cơ hội, đưa người cút khỏi Vượng Trúc, sau này không được xuất hiện ở xung quanh đây nữa. Hôm nay là ngày vui của chị tôi, đừng ép tôi phải ra tay!”

Diệp Thiên uống ngụm nước ngọt, liếc nhìn những người còn lại của Gia Hồng.

Người thanh niên dẫn đầu đám người của Gia Hồng thấy thầy Lý bị thương nặng thì cũng tái mặt.

Nhưng hắn không tỏ ra quá sợ hãi, chỉ nheo mắt nhìn Diệp Thiên.

“Nhãi, to gan đấy, dám quản việc của Gia Hồng à!’

“Đúng là cậu biết đánh, đến cả thầy Lý còn không phải là đối thủ của cậu. Nhưng cậu đừng tưởng rằng một mình cậu thì có thể xoay chuyển được thế cục!”

“Biết điều thì đứng qua một bên. Đợi bọn tôi san bằng cái thôn này thì sẽ đề cử cậu với cậu Bân, để cậu có thể một lần được tận lực vì cậu Bân. Cậu có năng lực như vậy, cậu Bân sẽ trọng dụng cậu lắm!”

“Nếu không biết điều, cậu Bân đích thân cử người tới thì sẽ không còn ngữ điệu như hiện tại tôi đang nói với cậu đâu!”

Hắn làm ra vẻ chẳng có gì phải kiêng dè vì sau lưng có Lâm Thiếu Bân. Khắp tỉnh Xuyên hầu như nơi nào cũng có thể khiến hắn tung hoành. Bất kể đi tới đâu thì đối phương cũng đều phải nể mặt, nhượng bộ nên chẳng có gì phải sợ hãi.

“Tiểu Thiên!"

Lúc này Ngô Duyệt Tinh bước lên, chẳng còn quan tâm tới bộ dạng cô dâu của mình, chi đưa tay ra giữ lấy Diệp Thiên và kéo cậu lại.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.