Diệp Thiên dựa vào hàng rào, tóc đen rối tung, gió đêm khẽ thổi.
“Ý của em là, làm được một trong ba việc này thì có thể khiến em khâm phục?”
Ngô Duyệt Vũ khoanh tay, mặc dù chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng vóc dáng thon gầy xinh đẹp, cũng không hề kém Ngô Duyệt Tinh.
Cô ta nghiêng đầu nhìn Diệp Thiên, nhưng nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của Diệp Thiên phát sáng trong màn đêm thì gương mặt tươi cười chợt cứng đờ.
Qua vài giây, cô ta mới kiêu ngạo ngẩng đầu.
“Đúng, không biết anh Thiên đây có thể làm được cái nào?”
Từ đầu tới cuối cô ta đều xem thường Diệp Thiên, hoàn toàn không cho là đúng.
Ban đầu cô ta lấy Diệp Thiên là hình mẫu tình nhân trong mộng, vô cùng sùng bái. Về sau, đột nhiên Diệp Thiên không từ mà biệt, khiến trong lòng cô ta nảy sinh căm hận, sau đó đến thành phố đi học, những gì cô ta được thấy được nghe đã hơn xưa rất rất nhiều, từ đó lại càng hiểu ra, Diệp Thiên chẳng qua chỉ là một nam sinh không có người thân, lai lịch không rõ, kém xa mấy nhân vật phong vân trong trường cô ta, hay những anh lớn trên đường mà cô ta quen biết, căn bản không đáng để cô ta tôn sùng.
Gặp lại Diệp Thiên, cô ta chỉ cảm thấy bản thân là nạn nhân bị lừa dối, muốn trút bỏ toàn bộ tình cảm trong mấy năm nay, mang đậm mùi vị trả thù.
Diệp Thiên cười khẽ thành tiếng, vẫn chưa trả lời.
Cậu quay người dựa vào hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/349375/chuong-1098.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.