Chương trước
Chương sau
“Trước đây rời đi mà không nói một lời, bây giờ lại đưa một người phụ nữ không biết từ đâu đến đây, anh Diệp Thiên cái chết gì chứ!”.

Nghĩ đến đây, cô ta rút một điếu thuốc ra, đang định châm lửa thì một bàn tay dài trắng thò ra từ bên cạnh rút điếu thuốc của cô ta ra khỏi miệng.

“Con gái con đứa, tốt nhất không nên hút thuốc!”.


Cô ta giật mình ngoảnh đầu sang, chỉ thấy một bóng người cao dong dỏng, Diệp Thiên không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh cô ta, trên tay đang cầm điếu thuốc của cô ta.

Cô ta sững sờ một lúc rồi quay ngoắt sang phía khác với vẻ mặt khó chịu.

“Hút hay không là chuyện của em, bố mẹ em còn không bảo được em, anh dựa vào đâu mà dạy em chứ?”.

Diệp Thiên không hề tức giận, búng tay một cái ném điếu thuốc đi.

“Tiểu Vũ trong ký ức của anh sẽ không nói chuyện với anh như vậy, xem ra tám năm nay em đúng là đã thay đổi không ít nhỉ!”.

Ánh mắt cậu đột nhiên nghiêm nghị, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc hơn.

“Vì sao lại hút thuốc, vì sao lại chơi với đám chơi bời lêu lổng? Tiểu Vũ mà anh quen là người biết cái gì nên và không nên cơ mà!”.

Ngô Duyệt Vũ ở trên tầng cao nhất, cậu đã sớm cảm nhận được nên cậu mới đi lên, chỉ là không muốn người bạn chơi với cậu thuở nhỏ lại đi sai đường, lầm lỡ cả một đời.

“Đừng có nói với em bằng giọng dạy dỗ kiểu ấy, anh tưởng em vẫn còn coi anh là anh Diệp Thiên sao?”.

Ngô Duyệt Vũ nhíu mày, nói với vẻ coi thường: “Đúng, là em từng coi anh như thần tượng, nói thật thì trong lòng em, em còn từng coi anh như anh rể tương lai của em!”.

“Nhưng tám năm trước, anh rời đi mà không nói một lời, còn chưa từng quay lại, từ khi đó em quyết định sẽ không bao giờ để tâm những lời mà anh nói nữa!”.

“Sau khi em đi học cao hơn, mở mang tầm mắt hơn, gặp nhiều chuyện hơn, và em càng hiểu, những thứ mà anh dạy em trước đây chẳng qua là những chuyện con nít, coi anh như thần tượng cũng là vì em ít tuổi ngu ngốc mà thôi!”.

Cô ta khoanh hai tay trước ngực, giọng nói đầy cao ngạo.

“Nể tình chúng ta chơi thân với nhau hồi nhỏ, em gọi anh một tiếng anh Diệp Thiên, nhưng nếu anh đến để thay bố mẹ em dạy em, thì tốt nhất anh nên bỏ ý định đó đi!”.

“Em của trước đây đúng là rất nghe lời anh, anh cũng là người khiến em tin tưởng nhất, nhưng đó chỉ là quá khứ!”.

“Bây giờ, anh đã không còn là thần tượng của em nữa!”.

Cô ta quay người lại dựa vào lan can, khóe miệng nở nụ cười, cảm giác như nữ hiệp giang hồ vậy.

“Nói chẳng đâu xa, chồng sắp cưới của chị em cũng là anh rể tương lai của em, cho dù gia thế hay các phương diện đều vượt xa anh, nhưng em cũng chưa bao giờ khâm phục anh ấy một chút nào, đến anh ấy còn không có tư cách nói em thì anh nghĩ anh dạy dỗ em có tác dụng không?”.

Diệp Thiên mỉm cười, không hề dao động, chỉ nhẹ nhàng nói: “Nói như vậy thì chỉ có khiến em khâm phục, trở thành thần tượng của em thì em mới nghe lời sao?”.

Ngô Duyệt Vũ không hề giấu giếm, ngửa tay nói luôn: “Đương nhiên!”.

“Nhưng muốn em khâm phục, thì phải có gia sản cực khủng, nắm trong tay con số lên đến hàng tỷ, hoặc là có địa vị cao, nắm giữ một phương, hoặc là một đánh được một trăm, thân thủ phi phàm!”.

Cô ta quay sang nhìn Diệp Thiên, mang vài phần coi thường.

“Anh Diệp Thiên, trước đây em coi anh là thần tượng chẳng qua vì em chưa ra ngoài, chưa biết nhiều, anh cảm thấy bây giờ em vẫn còn ngốc nghếch tôn sùng anh sao?”.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.