“Hôm qua chị gọi điện nói rằng tối nay nhất định phải về nhà, ngày mai tham gia lễ đính hôn của chị mà giờ vẫn chưa thấy nó đâu!”
Ngô Duyệt Tinh thở dài, cộng thêm với biểu cảm của Vương Quế thì cuối cùng Diệp Thiên cũng hiểu ra con bé Ngô Duyệt Vũ giờ e rằng đã sắp trở nên hư hỏng rồi.
Cậu khẽ lắc đầu, nghĩ tới cô bé ngây thơ trước đây giờ thành ra như thế thì cảm thấy tiếc nuối.
“Phải rồi!”, Ngô Duyệt Tinh bỗng sáng rực hai mắt: “Tiểu Thiên, giờ em về đây, lúc trước con bé nghe lời em nhất. Đợi nó về, em nói với nó vài câu, không biết chừng còn có tác dụng hơn bọn chị nói nữa!”
Diệp Thiên bật cười. Năm xưa con bé không biết gì, coi thằng nhóc như cậu là thần tượng, giờ tám năm đã trôi qua làm gì có chuyện những lời lẽ của cậu có tác dụng chứ?
Cậu còn chưa trả lời thì bỗng có tiếng bước chân từ ngoài vọng vào. Một cô gái bấm khuyên, mặc đồ màu da, hở bụng xuất hiện trong phòng khách.
“Vốn ngày mai mới về mà mọi người cứ giục, phiền chết đi được!”
Cô ta trang điểm màu khói, với đôi mắt đậm trông vô cùng già dặn.
Cô ta vứt túi xuống ghế sô pha, chẳng buồn quan tâm tới hình tượng, cứ thể ngồi vắt chân chéo để lộ ra làn da trắng nõn.
Ngô Xuân Phúc chau mày và đứng dậy quát.
“Tiểu Vũ ăn mặc kiểu gì vậy, con gái có đứa nên biết thế nào là liêm sỉ, học đâu ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/349372/chuong-1095.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.