Chương trước
Chương sau
Diệp Thiên quay về thì cũng tạm thời quên đi tất cả, không còn là đế vương bất bại, không còn là chủ tịch của tập đoàn Lăng Thiên, càng không là tướng Long Nhận nữa. Cậu chỉ muốn là một thanh niên thôn, lắng nghe câu chuyện đầy ý vị, thi thoảng lại trêu Ngô Duyệt Tinh vài câu. Hoa Lộng Ảnh ở bên cạnh thì ngồi yên lắng nghe.

Cuộc trò chuyện kéo dài hơn nửa tiếng. Vương Quế bưng thức ăn lên, vừa đúng lúc Ngô Xuân Phúc quay về.

“Ông Ngô, sao rồi? Đám người đó đã đi chưa?"


Vương Quế vừa đặt đồ ăn lên vừa hỏi.

“Ừm, đi rồi!”

Ngô Xuân Phúc hừ giọng lạnh lùng: “Đám lưu manh này tới không ít người, hơn hai mươi thằng, ông Lý trong thôn lúc gây gổ với chúng bị thương ở cánh tay, những người khác thì không bị gì nặng lắm!”

“Chỉ có điều những người này ngông nghênh quá, nói cái gì mà ngày mai sẽ mang máy xúc tới san bằng cả thôn. Để tôi xem bọn chúng dám không?”

Vương Quế nghe thấy vậy thì cũng tỏ ra không vui.

“Cái gì? San bằng cả thôn sao? Haizz! Ngày mai Hán Bình và gia đình thằng bé tới, để tôi xem ai dám hỗn trong thôn của chúng ta!”

Trong giọng nói của bà thể hiện sự tự tin đối với con rể tương lai của mình.

“Đúng vậy!”, Ngô Xuân Phúc nhìn Ngô Duyệt Tinh: “Duyệt Tinh, ngày mai nhất định phải để Hán Bình dạy dỗ cái đám đó một trận ra trò. Đúng là quá ngông cuồng. Nếu cứ tiếp tục bỏ mặc thì e rằng cả thôn sẽ không còn ngày nào được yên bình nữa mất!”

Ngô Duyệt Tinh lẳng lặng gật đầu. Mặc dù đám người tới gây sự có vẻ hung hăng nhưng cô ấy cảm thấy với mối quan hệ của gia đình nhà chồng thì việc giải quyết sẽ dễ như trở bàn tay.

Cô ấy khẽ lấp láy đôi mắt, vô thức nhìn về phía Diệp Thiên thì phát hiện Diệp Thiên đang cúi đầu uống nước, không hề nói gì khiến cô ấy cảm thấy thất vọng lại vừa cảm thấy yên tâm hơn vài phần.

Chồng chưa cưới mà cô ấy lựa chọn mặc dù không phải là Diệp Thiên nhưng ít nhất cũng mạnh hơn cậu, như vậy mới khiến cô ấy không còn cảm thấy tiếc nuối.

“Phải rồi!”

Diệp Thiên bỗng ngẩng đầu: “Tiểu Vũ không có nhà ạ?”

Năm đó, Diệp Thiên có ba người chơi cùng khi ở thôn Vượng Trúc. Một người là Cố Giai Lệ, một người là Ngô Duyệt Tinh và cuối cùng chính là em gái của Ngô Duyệt Tinh – Ngô Duyệt Vũ.

Ngô Duyệt Vũ là người ít tuổi nhất. Năm xưa cô ta thích đi theo Diệp Thiên nhất, coi Diệp Thiên là thần tượng của mình. Tính ra năm nay có lẽ cũng đã học lớp 10 gì đó rồi. Diệp Thiên bỗng nhớ ra cô ta nên mới hỏi.

Nghe Diệp Thiên hỏi, bất luận là Vương Quế hay là Ngô Duyệt Tinh thì đều tái mặt. Biểu cảm của Ngô Xuân Phúc có phần trầm xuống như cố gắng đè nén sự tức giận.

“Thím ba, cháu đã hỏi điều gì không nên hỏi ạ?”

Diệp Thiên nhìn Vương Quế, tò mò hỏi.

“Không phải!”, Vương Quế thở dài: “Cái con bé Tiểu Vũ thật khiến người ta lo lắng suốt!”

Ngô Duyệt Tinh ở bên cạnh lắc đầu: “Nửa năm trước khi em rời đi không nói năng gì thì con bé giống như mất đi mục đích sống, nói cái gì mà thần tượng của nó bỏ đi thì nó học không nhập tâm nữa. Thành tích ngày càng đi xuống. Giờ đang ở trong huyện học lớp 10, không bị giám sát nên suốt ngày cúp học, đi theo đám thanh niên xấu trong trường, nên bị lây nhiễm thói hư tật xấu rồi”.
“Đến chị nói mà nó còn không nghe!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.