Diệp Thiên quay về thì cũng tạm thời quên đi tất cả, không còn là đế vương bất bại, không còn là chủ tịch của tập đoàn Lăng Thiên, càng không là tướng Long Nhận nữa. Cậu chỉ muốn là một thanh niên thôn, lắng nghe câu chuyện đầy ý vị, thi thoảng lại trêu Ngô Duyệt Tinh vài câu. Hoa Lộng Ảnh ở bên cạnh thì ngồi yên lắng nghe.
Cuộc trò chuyện kéo dài hơn nửa tiếng. Vương Quế bưng thức ăn lên, vừa đúng lúc Ngô Xuân Phúc quay về.
“Ông Ngô, sao rồi? Đám người đó đã đi chưa?"
Vương Quế vừa đặt đồ ăn lên vừa hỏi.
“Ừm, đi rồi!”
Ngô Xuân Phúc hừ giọng lạnh lùng: “Đám lưu manh này tới không ít người, hơn hai mươi thằng, ông Lý trong thôn lúc gây gổ với chúng bị thương ở cánh tay, những người khác thì không bị gì nặng lắm!”
“Chỉ có điều những người này ngông nghênh quá, nói cái gì mà ngày mai sẽ mang máy xúc tới san bằng cả thôn. Để tôi xem bọn chúng dám không?”
Vương Quế nghe thấy vậy thì cũng tỏ ra không vui.
“Cái gì? San bằng cả thôn sao? Haizz! Ngày mai Hán Bình và gia đình thằng bé tới, để tôi xem ai dám hỗn trong thôn của chúng ta!”
Trong giọng nói của bà thể hiện sự tự tin đối với con rể tương lai của mình.
“Đúng vậy!”, Ngô Xuân Phúc nhìn Ngô Duyệt Tinh: “Duyệt Tinh, ngày mai nhất định phải để Hán Bình dạy dỗ cái đám đó một trận ra trò. Đúng là quá ngông cuồng. Nếu cứ tiếp tục bỏ mặc thì e rằng cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/349371/chuong-1094.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.