Chương trước
Chương sau
Hai người Giang Vũ Dân và Giang Vũ Kiệt, một tướng một bí thư tỉnh, tương lai chỉ cần ngồi vững vị trí thì nhà họ Giang có thể ở nơi khác trở mình quay lại.

Ông ra suy nghĩ mọi việc, thư ký Đồ ở bên cạnh lại đột nhiên lên tiếng.

“Ông Giang, ông bảo Giang Vũ Kiệt kích động hai bí thư tỉnh khác ký hiệp định vu oan cho người bảo vệ Hoa Hạ, chuyện này thì nhân vật trung tâm đã bắt đầu nhúng tay điều tra, có bất kỳ hậu quả gì thì nhà họ Giang ông phải tự gánh lấy!”


Giang Hải Thiên nghe vậy, vẻ mặt cứng ngắc, Vương Hướng Hầu bên cạnh lúc này cũng lên tiếng.

“Ông Giang, ông xúi giục năm công thần Hoa Hạ cùng nhau bức tử tướng Diệp, suýt nữa đã hại Hoa Hạ mất đi một đại tướng lỗi lạc, chuyện này, bên trên sẽ xử lý nghiêm túc, kết quả xử lý sẽ đưa xuống nhanh thôi!”

Lúc này, Giang Hải Thiên hoàn toàn giật mình, ông ta biết, mọi thứ đều xong cả rồi!

Hai bên chính phủ và quân đội tạo áp lực, đồng loạt đứng sau lưng Diệp Thiên, còn có Hoa Hạ lớn mạnh làm chỗ dựa cho Diệp Thiên, nhà họ Giang tuy có đại tướng và bí thư, nhưng cũng lâm vào thế cả đời cũng không ngóc đầu lên được.

Trong lòng ông ta lúc này vô cùng hối hận, lại càng hết sức căm giận hai đứa cháu có mắt như mù của mình, nếu không phải bọn nó thì nhà họ Giang sao lại chọc vào sát tinh Diệp Thiên này, rồi sao lại ra đến nông nỗi này chứ?

Lão tướng chinh chiến cả nửa đời người, thoáng chốc như bị rút hết toàn bộ khí thế, già đi hơn chục tuổi, nhưng mọi người ở đây, lại không ai thương xót, cảm thông.

Ngay lúc bọn họ gây khó dễ Diệp Thiên đã định sẽ có một bên thua thảm hại, chẳng qua kẻ mạnh là Diệp Thiên chứ không phải nhà họ Giang mà thôi.

Diệp Tinh đứng trong phe cánh nhà họ Diệp, ánh mắt cũng ngơ ngẩn, nhẹ giọng thì thầm.

“Đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, đứng thứ năm bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, chủ tịch tập đoàn Lăng Thiên, tổng giáo quan của Long Nhận, tướng Long Nhận, người nắm giữ huân chương Bảo Vệ Tổ Quốc!”

Cậu ta liên tục lắc đầu, trong lòng thở dài.

Bất kỳ thân phận nào cũng đủ để một người bình thường phấn đấu cả đời, nhưng Diệp Thiên, lại có mọi thứ, có vô số vinh dự, cho dù là ở lĩnh vực chính, thương, quân hay võ đạo thì cậu đều sừng sững đứng ở đỉnh cao nhất, không chỉ là thực lực bản thân mạnh mẽ, mà các mối quan hệ, so với nhà họ Diệp càng lớn mạnh hơn, tài sản còn giàu có hơn cả quốc gia.

Cậu ta cười tự giễu, trong lòng vừa chua sót lại vừa kiêu ngạo.

Có người anh như vậy cũng đủ để cậu ta phấn đấu cần cù cả đời.

Nhưng anh trai như vậy thì khi nào cậu ta mới có thể sánh bước cùng anh ấy, đuổi kịp bóng dáng anh ấy?

Diệp Vân Tố ở phía sau Diệp Tinh không nhịn được lại nhìn sang bạn nhảy nam do bạn học giới thiệu vừa nãy, đây là người thừa kế của gia đình giàu có bậc hai ở thủ đô, thân phận địa vị cũng vô cùng cao quý, vốn dĩ cô ấy cảm thấy có thể mang theo tâm thái thử qua lại với đối phương xem sao.

Nhưng lúc này so sánh với Diệp Thiên, cô ấy lại cảm thấy tẻ nhạt vô vị, giống như đom đóm và ánh trăng, hoàn toàn không cùng thứ bậc.

Lí Tinh Tinh khẽ nhếch môi, cô ta biết Diệp Thiên rất mạnh, mạnh vô cùng, nhưng cô ta lại không ngờ được, Diệp Thiên lại mạnh đến vậy, ngay cả bảy đại tướng, ba bí thư tỉnh liên thủ cũng bị anh trấn áp.

Cô ta định thần lại, quay sang Tiết Tử Kỳ, có chút trêu chọc nói: “Tiểu Kỳ, thế nào, cậu cảm thấy anh ấy có thể xem là không gì không làm được không?”

Tiết Tử Kỳ trong lòng chấn động mạnh, nuốt nước bọt, nhưng cũng không nói lời nào.

Nhân vật như vậy, không xem là không gì không thể thì còn ai có thể được xưng là không gì không thể chứ?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.