Chỉ mới vừa phất tay áo, luồng gió giữa đất trời đã bùng nổ, bầu trời đen chợt xuất hiện một vệt rộng hơn mười trượng, kéo dài cả mười mấy trượng giống như cái roi dài màu trắng đánh vào đầu Diệp Thiên.
“A!”
Diệp Thiên khẽ than một tiếng, đây là lần đầu tiên mà cậu không muốn chiến đấu.
Cậu không hề động đậy, vệt trắng kia đánh tới mà cơ thể cũng bất động, đợi vệt trắng rơi xuống đất.
“Ầm!”
Vệt trắng như roi đánh vào ngực Diệp Thiên, âm thanh vang dội, thân hình cậu như viên đạn, bay ra ngoài cả trăm mét, tạo thành một luồng sáng màu xanh trong đêm tối.
Bay ra ngoài cả trăm mét, cuối cùng Diệp Thiên cũng đừng lại, chỗ ngực áo sơ mi của cậu bị rách toạc, để lộ làn da rắn chắc cứng cáp lại trắng ngần, một dấu vết nông có thể thấy rõ rệt.
“Ồ?”
Ánh mắt Trương Chí Lăng chợt cứng đờ, phất trần trong tay khẽ điểm, quét ngang.
Một vòng sóng năng lượng chứa đựng chân khí mạnh mẽ tựa như ánh đao chém ngang qua, bổ xuống.
Diệp Thiên vẫn không có hành động gì, chỉ nhìn ánh đao bổ thắng tới, vẫn như trước nhắm ngay chính giữa ngực.
Lập tức cậu thét lớn một tiếng, cả người lùi mạnh về sau, lại bị đánh bay ra hơn mười trượng.
Cậu ở giữa không trung, sau đó xoay người, nhẹ nhàng bước trên không, không khí dưới chân gợn sóng.
“Không hổ là chưởng môn Võ Đang, chiêu Trường Giang Tam Điệp Lãng hay lắm!”
Diệp Thiên nhếch miệng cười, tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/349344/chuong-1067.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.