Chương trước
Chương sau
Diệp Thiên không chỉ khiến Lưu Hằng bị thương mà còn dám ra tay với cả thương nhân tầm cỡ như Lưu Chí Toàn.

Tiết Tử Kỳ ngồi phịch xuống ghế, mặt cắt không ra hột máu. Cô ta đã cảm thấy cạn lời thật sự với Diệp Thiên rồi.

Diệp Thiên kéo một chiếc ghế ngồi xuống giống như vừa làm một chuyện cỏn con. Cậu quay đầu nhìn toàn bộ hiện trường và thản nhiên nói.


“Còn ai có ý kiến nữa không?”

Không ít người ở gần cậu đều co rúm, lùi lại phía sau vài bước như sợ sẽ trở thành kẻ tiếp theo. Trong nháy mắt, những kẻ quyền quý bình thường luôn tỏ ra trịch thượng thì giờ im lặng như tờ, không ai còn dám lên tiếng nói Diệp Thiên nữa.

Đám đông im lặng. Mặc dù bọn họ không dám lên tiếng như thực ra đang cười thầm.

Diệp Thiên to gan, dám ra tay trong buổi tiệc như vậy thì với phong cách làm việc của nhà họ Giang, chắc hắn họ sẽ không bỏ qua cho cậu.

Đúng lúc này, một bóng hình đột nhiên xuất hiện ở cửa lớn. Mọi người ngoái đầu nhìn thì thấy Âu Dương Đoạn Vân mặc áo gấm cùng với những thanh niên khác của nhà Âu Dương đi tới.

Thấy Âu Dương Đoạn Vân xuất hiện, Lưu Hằng vừa mới tỉnh táo đã giống như vớ được cọng cỏ cứu mạng bèn hét lên với Âu Dương Đoạn Vân: “Anh họ, cứu em!”

Âu Dương Đoạn Vân quay đầu theo hướng kêu, nhìn thấy vẻ dữ tợn của Lưu Hằng thì lập tức chau mày.

Nhà họ Lưu và nhà họ Âu Dương có quan hệ họ hàng. Cô của Âu Dương Đoạn Vân được gả cho Lưu Chí Toàn nên hai nhà trước giờ có gì cũng san sẻ cùng nhau.

Người em họ Lưu Hằng khá thân với Âu Dương Đoạn Vân. Hai người đều phong lưu. Giờ nhìn thấy Lưu Hằng bị thương tới mức như vậy, Âu Dương Đoạn Vân cũng cảm thấy nổi giận, nhất là khi nhìn thấy Lưu Chí Toàn cũng chật vật thì cậu ta càng khó chịu hơn.

“Tiểu Hằng, sao thế?”

Âu Dương Đoạn Vân lạnh lùng hỏi.

Nhìn thấy Âu Dương Đoạn Vân xuất hiện, rất nhiều những kẻ quyền quý khác đều thầm cười và cảm thấy thương cảm cho Diệp Thiên.

Âu Dương Đoạn Vân rất nổi tiếng. Chỉ cần là người bên cạnh cậu ta thì cậu ta sẽ tìm mọi cách để đòi lại thể diện. Những người khác có mặt không đủ sức nên không dám làm khó Diệp Thiên chứ Âu Dương Đoạn Vân có chỗ dựa là nhà hào môn thì đương nhiên chẳng có gì phải kiêng dè.

“Là nó, anh họ, nó dám ra tay đánh em, còn khiến bố em bị thương, anh nhất định phải đòi lại công bằng cho em, em muốn nó chết!”

Lưu Hằng tỏ ra oán hận và chỉ về phía Diệp Thiên đang ngồi yên vị trên ghế.

Tiết Tử Kỳ đứng ngây như phỗng. Khoảnh khắc Âu Dương Đoạn Vân bước vào thì cô ta cũng không thể nào nghĩ ra được cách cứu Diệp Thiên nữa chỉ biết lẳng lặng ngồi sang một bên.

Cô ta không ngừng ra hiệu với Lí Tinh Tinh, hi vọng Lí Tinh Tinh tránh khỏi Diệp Thiên, đừng để bị liên lụy. Nhưng Lí Tinh Tinh vẫn làm ra vẻ kệ tôi, chỉ nhìn chăm chăm Diệp Thiên, trong lòng thì như đang dậy sóng.

“Đã lâu không gặp, không thay đổi mấy nhỉ!”

Lí Tinh Tinh mỉm cười tỏ vẻ cảm thán.

“Là cậu ấy sao?”

Âu Dương Đoạn Vân nhìn theo hướng Lưu Hằng chỉ và thấy Diệp Thiên.

Trong nháy mắt, cậu ta hóa đã, biểu cảm như dừng lại và không nói ra được câu nào.

“Anh họ, chính là nó, anh phải trả thù thay em!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.