Chương trước
Chương sau


Đại học Thủ Đô, trong lớp chuyên môn của khoa Kiến trúc cảnh quan, Diệp Thiên dựa vào ghế với vẻ chán ngắt. Hoa Lộng Ảnh đang ngồi bên cạnh cậu.

Từ sau khi biết thân phận cậu cả của Diệp Thiên trong nhà họ Diệp thì ba người Tề Văn Long ngoài tình cảm anh em ra còn tỏ ra vô cùng kính sợ Diệp Phong. Mỗi lần khi Hoa Lộng Ảnh ngồi cùng cậu thì bọn họ đều biết điều ngồi sang một hàng khác, không làm phiền đôi thanh mai trúc ma trò chuyện.


“Anh Diệp Thiên, sao anh lại giao ước như vậy với bố em chứ?”

Hoa Lộng Ảnh để lộ vẻ lo lắng: “Nếu là anh của trước kia thì em tin giành được vị trí đầu bảng trong hội võ của tứ đại gia tộc không thành vấn đề. Thủ đô rộng lớn, lớp thanh niên chắc chắn không có ai là đối thủ của anh!”

“Nhưng chín năm trước anh đã bị chú Diệp lấy đi võ mạch, giờ đây võ công của anh đã mất. Sao anh có thể thắng được mấy người Diệp Tinh, Âu Dương Đoạn Vân?”

Giao ước này được Diệp Thiên và Hoa Vô Đạo đặt ra, không thể thay đổi. Nếu như Diệp Thiên không thể nào giành được vị trí số một trong hội võ thì Diệp Thiên sẽ phải thực hiện lời hứa rời xa Hoa Lộng Ảnh. Đây là điều mà Hoa Lộng Ảnh lo lắng nhất.

“Tiểu Ảnh, em không cần lo lắng!”

Diệp Thiên cười nói.

“Đối với anh, không có võ mạch cũng không có gì khác biệt lắm. Có khi mất đi võ mạch đối với anh lại là chuyện tốt. Khiến anh có thể lột xác thành bướm, tái sinh một lần nữa và đứng trên vị trí cao hơn cả trước đây!”

“Anh đã dám đặt ra giao ước với bố em thì có nghĩa là anh nắm chắc phần thắng!’

“Đừng nói là lớp thanh niên của Thủ Đô mà ngay cả là toàn bộ Hoa Hạ, toàn bộ thế giới thì anh cũng sẽ không thua bất kỳ ai cả!”

“Đây chính là bản lĩnh của anh, anh chưa bao giờ có ý định nhường em cho người đàn ông khác!"

Hoa Lộng Ảnh nhìn ánh mắt kiên định của Diệp Thiên thì cảm động nhưng cô vẫn cảm thấy hết sức nghi ngờ.

Cô ấy không hiểu, bản lĩnh và niềm tin của Diệp Thiên tới từ đâu. Nghe khẩu khí của cậu thì sớm đã không coi thủ đô này ra gì rồi. Nhưng Diệp Thiên không hề có tu vi, không còn là một kẻ luyện võ nữa thì làm thế nào có thể chém đứt mọi thứ, quét sạch những trở ngại giữa bọn họ đây?

Mặc dù nghi ngờ nhưng Hoa Lộng Ảnh cũng không hỏi thêm nữa. Cô đã thầm hạ quyết tâm, dù cho Diệp Thiên không thể chiến thắng trong võ hội của tứ đại gia tộc thì cô vẫn kiên định không bỏ không rời Diệp Thiên. Dù có phải đoạn tuyệt với nhà họ Hoa, giao chiến với nhà họ Diệp thì cô cũng không tiếc.

Sau buổi trưa, Hoa Lộng Ảnh cùng Diệp Thiên ăn chưa xong, cô tạm biệt cậu và trở về nhà họ Hoa.

Một tuần tiếp theo, cô đều ở nhà để chuẩn bị cho võ hội tứ bốn nhà vào nửa tháng sau, quyết tâm vượt qua cảnh giới chí tôn.

Không chỉ có Hoa Lộng Ảnh, lúc này những nhân vật hàng đầu trong lớp thanh niên của ba nhà Âu Dương, Tư Đồ và Diệp cũng đều đang bí mật tu luyện trong gia tộc.

Hội võ bốn nhà chính là một sự kiện trọng đại mà hàng trăm năm trước bốn đại gia tộc đã cùng nhau tạo ra. Cứ cách mười năm, sau lễ quốc khánh của đất nước là sẽ tổ chức. Kết quả tỉ thí của hội võ cũng đại diện cho sự mạnh yếu trong tương lai của bốn nhà nên mỗi gia tộc đều coi đây là điều quan trọng trong những điều quan trọng.

Đại diện cho thế hệ thanh niên của bốn gia tộc, nhất định phải dốc sức trong hội võ chỉ để có thể chiến thắng đối thủ, chiến đấu vì vinh quanh của gia tộc.

So với sự khổ luyện tu tập của các thiên tài hàng đầu bốn gia tộc thì Diệp Thiên lại hoàn toàn ngược lại. Cả ngày cậu chẳng có việc gì, chỉ thi thoảng chơi game với mấy người Tề Văn Long, uống rượu, tới chùa Cửu Long tâm sự với Thi Tú Vân trong bộ dạng vô cùng rảnh rang.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.