“Bắt anh ấy đánh bại họ và đoạt vị trí số một, chẳng phải là bố đáng sỉ nhục anh ấy sao?”.
Hoa Vô Đạo không hề dao động, chỉ lạnh lùng nói: “Bố không hề có ý sỉ nhục nó. Giao ước là do nó tự đồng ý, nếu nói là sỉ nhục thì là nó tự chuốc nhục vào mình đấy chứ!”.
“Võ hội của bốn gia tộc lớn vào nửa tháng sau chính là hạn cuối cùng của con và nó. Những chuyện khác bố không quan tâm. Chỉ cần nó không làm được thì phải thực hiện lời hứa, rời xa con!”.
“Con rể Vua nửa thủ đô chỉ có thể là kẻ mạnh nhất đối với những kẻ cùng tuổi. Thằng nhóc Diệp Thiên còn kém xa lắm!”.
Hoa Lộng Ảnh nghe thấy vậy thì hừ giọng lạnh lùng, không còn muốn nói thêm chút nào với Hoa Vô Đạo nữa mà tức giận quay về phòng.
Trên chiếc giường lớn mềm mại, Hoa Lộng Ảnh cầm cái khoen lon, nước mắt không ngừng rơi.
“Tại sao chứ anh Thiên. Rõ ràng khó khăn lắm chúng ta mới gặp lại được, vậy tại sao giữa chúng ta lại có nhiều cách trở như vậy chứ?”.
Đối diện với hai gia tộc lớn như nhà họ Hoa và họ Diệp, dù cô ấy có cao ngạo tới đâu thì lần này cũng cảm thấy bất lực.
Trên một hòn đảo bên ngoài khu vực biển phía Nam, một vài bóng hình từ trên trời đáp xuống, kéo theo một vệt sáng dài đáp xuống hòn đảo.
Một đoàn bốn người, dập tắt khí tức, chân đạp hư không khiến sóng nước xung quanh cuồn cuộn, vồ vập,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/349211/chuong-934.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.