Chương trước
Chương sau
"Em có thể không tranh giành với anh bất cứ chuyện gì, nhưng Lộng Ảnh giờ đã là vợ sắp cưới của em, em nhất định phải lấy cô ấy!”

Trên mặt Diệp Thiên không hề lộ ra sự xao động nào, khi biết Hoa Lộng Ảnh và Diệp Tinh đã đính hôn thì cậu đã biết rằng một ngày nào đó mình sẽ phải đối mặt với cảnh tượng này.

Cậu cười nhạt, đi đến bên hồ, nhìn mặt hồ phẳng lặng mà tráng lệ.


"Cậu nhóc, cậu quả thực đã trưởng thành rồi. Nếu đổi lại chín năm về trước, chắc chắn cậu không dám nói chuyện với anh như vậy!”

Cậu vỗ vai Diệp Tinh, ánh mắt sâu thăm thẳm, giọng nói cao vút.

"Anh là anh cả của cậu, cậu là em trai duy nhất của anh, bất cứ thứ gì, ví dụ như gia sản của nhà họ Diệp, thân phận người nối dõi của nhà họ Diệp, chức gia chủ nhà họ Diệp, thậm chí là võ mạch của anh, anh đều có thể nhường cho cậu!”

"Nhưng chỉ có Lộng Ảnh là anh không thể nào nhường cho cậu được!"

Cậu quay đầu lại, ánh mắt bình thản và ôn hòa.

"Lộng Ảnh đã chờ anh chín năm, anh cũng đã có một lời hứa với cô ấy, để cô ấy được sống cả đời hạnh phúc!”

"Cho dù cậu và cô ấy đã đính hôn, anh cũng sẽ cướp lại cô ấy từ trong tay cậu!”

"Cho dù là cậu, nhà họ Diệp, nhà họ Hoa, hay bốn gia tộc lớn ở thủ đô liên kết lại với nhau thì kết quả cũng vẫn sẽ như vậy. Cô ấy là của anh, không ai có thể thay đổi được điều đó!”

Nói rồi Diệp Thiên liền cười toe toét.

"Nhóc, anh biết từ nhỏ đến lớn cậu đều thích Lộng Ảnh. Nhưng vì có sự tồn tại của anh nên cậu vẫn luôn kìm nén lại tình cảm trong lòng mình. Cậu cũng luôn tìm cơ hội, hi vọng một ngày nào đó có thể vượt qua anh!”

"Bây giờ cơ hội đang ở trước mặt đây, cậu muốn cưới Lộng Ảnh, còn anh cũng muốn ở bên cô ấy trọn đời trọn kiếp. Cậu và anh lập trường rõ ràng, vậy chúng ta cùng đấu với nhau một trận đi!”

Đồng tử của Diệp Tinh khẽ co giật, trong lòng chợt như đông cứng lại.

Nhìn thấy Diệp Thiên, cậu ta dường như cảm thấy người mình đang phải đối mặt không phải là người bình thường bị phế bỏ võ mạch hay căn cơ tu luyện mất hết mà đó vẫn là một huyền thoại thủ đô đầy bản lĩnh, vượt qua tất cả bạn đồng trang lứa chín năm trước.

Cậu ta im lặng một lúc, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên và cũng nở một nụ cười đắc ý.

"Được rồi, anh cả, chúng ta đấu một trận đi!"

"Nhưng lần này, chắc chắn em sẽ không thua anh nữa!"

Vì Hoa Lộng Ảnh, cặp anh em thân thiết nhất này lần đầu tiên đứng ở hai phía đối diện!

Hai anh em giao ước với nhau, sau đó hàn huyên suốt chặng đường, cuối cùng chia tay trước cổng trường Đại học Thủ Đô.

Nhìn bóng lưng của Diệp Thiên dần biến mất, Diệp Tinh không khỏi thầm cảm khái.

Dù đã chín năm trôi qua, cho dù mất đi võ mạch và võ công, nhưng khi đối mặt với Diệp Thiên, cậu ta vẫn luôn có cảm giác áp chế mơ hồ, điều này còn rõ ràng hơn so với khi đối mặt với Diệp Thiên năm xưa khiến cậu ta nghĩ sao cũng không thể hiểu được.
"Có lẽ, đây chính là anh cả!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.