Chương trước
Chương sau
Tư Đồ Lạc Tuyết liếc mắt, chỉ bình thản gật đầu với Âu Dương Đoạn Vân, không hề có vẻ thân thiết giữa vợ chồng chưa cưới.

Cô ta nhẹ nhàng bước đến trước mặt Diệp Thiên, trong mắt có chút hờ hững lẫn hiếu kì.

“Cậu bạn, cậu ngang nhiên khiêu khích Khương Minh ở thủ đô này, còn khiến Khương Long Hoa không làm gì được cậu, làm tôi thật sự tò mò”.


“Trông cậu rất lạ mặt, nhưng trên người lại cho tôi cảm giác như đã từng quen, có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu không?”.

Mặc dù cô ta trông có vẻ yếu đuối, nhưng khi vừa xuất hiện, khí chất lại không thua kém Âu Dương Đoạn Vân, trong lời nói có sức cám dỗ không thể chống lại, mọi người khó mà rời mắt khỏi cô ta.

Hai người xếp hàng đầu thế hệ trẻ tuổi ở thủ đô đang đứng trước mặt Diệp Thiên, mà cậu lại có vẻ mặt thản nhiên.

Cậu nhìn về phía Tư Đồ Lạc Tuyết, khóe miệng bỗng nở nụ cười mờ ám.

“Nàng béo, lâu rồi không gặp!”.

“Không biết chín năm trôi qua, phải chăng cậu vẫn thích mặc quần in hình hoạt họa?".

Cậu nhấn mạnh chữ quần, dường như có chứa hàm ý khác.

Tư Đồ Lạc Tuyết lập tức chấn động, sau giây lát im lặng, cô ta vừa xấu hổ vừa tức giận quát lên.

“Tên họ Diệp kia, hóa ra là thứ lưu manh nhà cậu!”.

Gương mặt vốn bình tĩnh của Tư Đồ Lạc Tuyết lập tức đỏ bừng, lửa giận trong mắt như sắp phun trào.

Cô ta chỉ tay vào Diệp Thiên, ngay cả Âu Dương Đoạn Vân cũng chưa từng thấy cô ta nổi giận như vậy.

“Tên họ Diệp kia, tên khốn nạn, quả nhiên cậu chưa chết!”.

“Tôi đã nói mà, kẻ tai họa bại hoại như cậu chắc chắn phải để họa trăm năm, sao đột nhiên lại bệnh nặng mà chết. Đồ lưu manh, cuối cùng cậu cũng xuất hiện rồi!”.

Từng câu từng chữ của cô ta đều rít ra từ kẽ răng, xưa nay cô ta không nói những từ dơ bẩn, bây giờ đã dùng hết những từ mà cô ta có thể nghĩ ra để mắng chửi Diệp Thiên.

Tất cả mọi người ở xung quanh đều sững sờ tại chỗ, không hiểu nổi.

Tư Đồ Lạc Tuyết là cô gái đoan trang cẩn trọng nhất trong thế hệ trẻ tuổi ở thủ đô, còn có danh hiệu nữ Gia Cát Lượng trí kế vô song. Ở một vài phương diện, cô ta còn hơn Hoa Lộng Ảnh một bậc, ngay cả cậu ấm kiệt xuất như Âu Dương Đoạn Vân cũng nghe theo lời cô ta.

Nhưng bây giờ, Tư Đồ Lạc Tuyết giống như một cô nữ sinh nhỏ bé bị vạch trần tâm sự, gương mặt đầy vẻ xấu hổ và giận dữ, giống như có thù không đội trời chung với Diệp Thiên.

Đổi lại là người khác mắng cậu như vậy, Diệp Thiên đã cho người đó biến mất khỏi thế giới, nhưng trước sự mắng chửi của Tư Đồ Lạc Tuyết, cậu lại không có phản ứng gì, chỉ hơi lúng túng sờ mũi.

Năm chín tuổi, cậu chạy đến sau núi Tây Sơn luyện công, luyện xong thì men theo tiếng suối chảy, định đi lên một đầm nước yên tĩnh ở thượng du con suối nhỏ tắm rửa một phen.

Đến bên đầm nước, cậu lại nhìn thấy vài món quần áo được treo trên một thân cây nhỏ.
Cậu nghe thấy tiếng nước chảy trong đầm nên nhìn sang, vừa khéo nhìn thấy một cô gái khoảng mười tuổi đang chơi đùa với nước ở trong đầm. Đôi gò trước ngực săn chắc căng đầy, một chiếc quần lót in hình hoạt họa thoắt ẩn thoắt hiện.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.