Chương trước
Chương sau
Lúc trước cô ấy đoán Diệp Thiên có thể có liên quan gì đó với nhà họ Diệp ở thủ đô, nhưng cô không dám chắc chắn. Bây giờ nghe Khương Long Hoa nói như vậy, cô biết suy đoán của mình dường như đúng đến chín mươi phần trăm rồi.

Hơn nữa, nhìn thấy Khương Long Hoa sợ Diệp Thiên như vậy, rõ ràng Diệp Thiên có địa vị cao trong nhà họ Diệp, rất có thể là con cháu trực hệ, mà nhà họ Diệp ở thủ đô, đời thứ hai chỉ có Diệp Vân Long là con trai duy nhất, Diệp Vân Long lại chỉ có một người con trai là Diệp Tinh, đâu ra con cháu trực hệ khác đây?

Trong khi cô ấy còn đang băn khoăn thì Diệp Thiên đã lên tiếng.


"Đó chỉ là tin tức giả do nhà họ Diệp tung ra nhằm che giấu tai mắt của mọi người mà thôi!"

"Diệp Thiên tôi vẫn sống khỏe sờ sờ ra đây!"

Cậu tiến lên một bước, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, mang theo một đường vòng cung đầy nguy hiểm.

"Khương Long Hoa, khi tôi vừa trở lại thủ đô, tôi đã nghe nói Khương Minh do anh tạo ra là độc nhất vô nhị ở thủ đô, cứ như cá gặp nước. Tám mươi phần trăm con cái của các gia đình giàu có đều tham gia làm thành viên, oai danh ngút trời!"

"Hôm nay gặp thì thấy cũng chẳng ra làm sao cả!"

Cậu chỉ về phía Từ Tử Thiên với vẻ coi thường.

"Vừa rồi một tên rác rưởi xăm trổ đầy mình chạy tới trước mặt khiêu khích tôi, bị tôi đánh trọng thương, kẻ gọi là phó hội trưởng Khương Minh này muốn bắt tôi, mang tôi về cục!”

"Anh thả chó của mình ra cắn tôi, gan anh cũng lớn lắm mà!”

Tất cả đều im lặng, Từ Tử Thiên đường đường là phó hội trưởng Khương Minh, lúc này lại bị Diệp Thiên nói là chó của Khương Long Hoa. Anh ta chỉ nắm chặt tay, không dám nói lời nào.

Đối mặt với ánh mắt của Diệp Thiên, trong lòng Khương Long Hoa tràn ngập sợ hãi, Tây Bình chín năm trước bị Diệp Thiên chà đạp đến thương tích đầy mình, bây giờ đối mặt với Diệp Thiên, cho dù là thống lĩnh của Khương Minh, anh ta cũng không có dũng khí đối chọi với cậu.

Anh ta vâng vâng dạ dạ, cuối cùng cũng cúi đầu và lùi lại.

"Tôi xin lỗi cậu Diệp!"

"Cậu ... đi đi!"

Anh ta vừa dứt lời thì tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc. Điều này đồng nghĩa với việc cả phó và hội trưởng Khương Minh đến đây nhưng đều phải cúi đầu trước Diệp Thiên, không thể làm gì được cậu.

"Hừ!"

Diệp Thiên khẽ cười rồi vẫy tay với mấy người Tề Văn Long.

"Đi thôi, đổi chỗ khác!"

Đám người Tề Văn Long và Ngô Lễ Phương lúc này mới chợt bửng tỉnh và định đi theo sau.

Đúng lúc này, một giọng nói uy nghiêm vang lên từ cửa quán bar, sóng âm chấn động khiến toàn bộ đại sảnh khẽ rung lên.

"Khương Long Hoa thả cậu đi, nhưng Âu Dương Đoạn Vân tôi thì không đồng ý!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.