Nhưng một anh hào kiêu ngạo như vậy lại cúi đầu xin lỗi Diệp Thiên, nếu chuyện này đồn ra ngoài e rằng không chỉ có thủ đô, mà cả Hoa Hạ đều sẽ chấn động.
Diệp Vân Tố sáng mắt lên, trên khắp Hoa Hạ, người có thể khiến Diệp Sơn cúi đầu xin lỗi e rằng cũng chỉ có một mình Diệp Thiên mà thôi.
Diệp Thiên nheo mắt lại, chốc lát sau, cậu thản nhiên xua tay.
“Ông cụ Diệp, ông không cần phải xin lỗi tôi, có những chuyện có thể thấu hiểu, nhưng không thể tha thứ!”.
Cậu nói xong, bước ra một bước, rời khỏi đại sảnh nhà họ Diệp.
Diệp Sơn chậm rãi ngẩng đầu lên, sự áy náy trong mắt vẫn còn đó, cao giọng nói với bóng lưng của Diệp Thiên: “Thiên Nhi, cháu có thể không nhận bố cháu, có thể không nhận ông, có thể không nhận tất cả mọi người trong nhà họ Diệp. Nhưng cháu hãy nhớ, nhà họ Diệp mãi mãi là nhà của cháu, mọi thứ ở nhà họ Diệp đều rộng mở vì cháu!”.
Giọng nói của ông ta vang vọng khắp đại sảnh, nhưng Diệp Thiên không hề dừng bước, đi thẳng ra khỏi cổng nhà họ Diệp.
Ra đến ngoài phố, Diệp Thiên siết chặt nắm đấm. Ở phía trước, một đám mây màu cuộn thành hình rồng, trườn bò uốn lượn.
Chấp niệm chín năm của cậu đã hoàn toàn tan biến vào giờ phút này!
Diệp Thiên rời đi, đại sảnh nhà họ Diệp rơi vào im lặng, thậm chí là có không ít người còn không dám cả thở mạnh.
Đây vốn là buổi tiệc nhỏ của nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/349173/chuong-896.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.